Đêm hôm qua,
do trong người mấy hôm nay không được khỏe, nên sau khi đi bộ thể dục buổi chiều,
trong người cũng hơi mệt nên tôi nằm nghỉ rồi ngủ luôn một giấc đến khoảng 11
giờ tôi tỉnh giấc, cảm thấy bụng đói nên đi ăn một cái bánh Croissant rồi đến
giường ngủ nằm, do chưa ngủ được nên tôi lấy Iphone xem, thấy trên phone có hiện
ra Trang Huỳnh, tôi bèn kiểm tra để biết là ai. Thấy hiện ra đến từ Châu Đốc, tôi
nghĩ ngay là cháu mình, con gái của chú Chí, nên tôi hỏi cháu đang ở đâu ? Cháu
cho tôi biết ở gần Xa Cảng Miền Tây. Tôi cũng cho cháu biết con gái tôi ở Cây
Da Xà, tôi từ đó mới về đây được 3 tuần.
Cháu gửi cho
tôi 1 tấm ảnh, tôi nhìn ra hầu hết, chỉ trừ có một người mặc toàn đen, mập mạp
nhưng cậu ta cúi mặt xuống nên không thể nhận dạng.
Tôi hỏi trong ảnh, người mặc bộ đồ đen là ai ? Cháu Trang cho tôi biết đó là Vũ, Vũ là
con trai đầu lòng của Huỳnh Hữu Tâm, khi cậu ta còn nhỏ, Huỳnh Hữu Tâm vượt biên,
nhà cửa bị tịch thu, Tâm bị bắt giam ở Rạch Giá, khi đi lao động Tâm trốn trại
về nên đi lang thang, rồi có lần Tâm ghé nhà tôi nhắn vợ con đến thăm có ngủ
qua đêm, bốn năm chục năm sau làm sao tôi nhìn ra Vũ !
Chú thứ Chín của tôi, gia đình không gọi là chú út vì kiêng kỵ tên bà cố tôi là Dương Thị Út bà gọi ông Dương Văn Hóa người lập làng Bình Lâm Tổng Định Thành huyện Châu Thành tỉnh Long Xuyên nay là làng Bình Thủy huyện Châu Phú tỉnh An Giang, là ông Cố, chú ấy có 3 người con trai: Huỳnh Hữu Chí, là giáo sư Trung học NGuyễn Hữu Cảnh Châu Đốc, về sau có làm Hiệu Trưởng trường Trung học trong Núi Sam, Huỳnh Hữu Tâm tốt nghiệp TRường Bách Khoa Trung Cấp, đi Thủ Đức khóa 25 có làm Giám học trường Quốc Gia Nghĩa Tử Sàigòn, Huỳnh Hữu Ý có đi học Trường Bộ Binh Thủ Đức.
Sáng dậy, tôi
nghĩ hình như là đêm hôm mình có giấc mơ gặp các em và các cháu, nhưng tôi nghi
ngờ nên mở Điện thoại ra thì thấy có hình trong trong điện thoại, như vậy là có
thật, chớ không phải giấc mơ.
Huỳnh Hữu Ý như đã kể trên trước 1975 có bị động viên đi vào Thủ Đức, ra trường mưốn được gần nhà nên chọn Địa phương Quân ở Long Xuyên, sau chuyển qua Cảnh Sát ở Cần Thơ rồi chuyển xuống Cái Côn, lập gia đình với Sánh, họ có một con trai là Huỳnh Hữu Hiệp, năm nay chắc cũng khoảng ngoài 30 nhưng chưa lập gia đình. Ý và gia đình sang Mỹ theo diện HO tôi quên năm nào.
Vợ Ý, Sánh rất
giỏi hiện nay đang đièu hành một xưởng may nhỏ, nuôi chồng và con, có nhà ở đường
20 tại Cần Thơ, một cái cho thuê, một cái để đó khi nào về Việt Nam có nơi ở.
Não tôi có vấn
đề, tôi vẫn luôn nghĩ có thể tôi sẽ bị Alzheimer, vì hiện nay có lúc tôi nhớ nhớ,
quên quên. Nhớ những chuyện rất xa như thuở nhỏ bơi xuồng với mẹ từ Long Xuyên
về Năng Gù đi trên sông Hậu Giang, khoảng Hòa Bình Thạnh tới Bình Hòa không hiểu
có dấu hiệu chi mẹ tôi bảo, con hô to “đua ông nược”. Tôi làm theo lời hô to: “Đua
ông nược ! Đua ông nược”. Bổng dưng phía trước cách mũi xuồng tôi chừng 5 thước
có một cây nước được phun lên cao chừng 2 thước, đó là dấu hiệu “ông nược” là cá
voi. Cá voi sống ngoài biển (nước mặn) nhưng không hiểu vì sao chúng lạc vào vùng
nầy nước ngọt và sau nầy được biết chúng dời lên đất Cambodge và hình như ngày
nay chúng sinh sôi nảy nở ở vùng sông Camboge gần giáp với Lào.
Năm nay tôi đã
84, anh Hai tôi sinh năm 1928 và mất năm 2017 thọ 89 tuổi, hình như anh là người
thọ nhất trong họ nhà tôi từ trước. Mong cho tôi cũng được như vậy.
866416072025