Tôi về đến Sàigòn
vào đêm 29-5-2025, dạo nầy thời tiết nóng quá, hôm qua 5-6-2025, Đỗ Thọ Bình đến
gặp tôi để lấy hộp Compass, Bình nhờ tôi mua dùm, đây là hộp Compass Mỹ sản xuất,
ngày xưa tôi vào học ở Cao Đẳng Sư Phạm Kỹ Thuật có cơ sở tạm tại Trường Bách
Khoa Trung Cấp Phú Thọ, chúng tôi thường học với những bộ Compass nầy, khi tôi
lên dạy tại Trung học kỹ thuật Y-Út Banmêthuột, trường do Mỹ Viện trợ cho đồng
bào sắc tộc, nên họ cũng đã nhập một số hộp compass nầy, tôi không hiểu vì sao
mà hầu hết đều bị rỉ sét.
Tôi vì bệnh
nghề nghiệp nên đã mua 1 hộp compass KERN xài, compass Kern bằng inox nên không
bị rỉ sét, tuy hộp compass có kích thước không lớn nhưng có đủ 3 compas nhỏ,
tire ligne, cây nối nên có thể vẽ vòng tròn to nhỏ tuỳ thích. Ngày nay tôi vẫn
còn giữ hộp compass nầy, nhưng đã lâu không dung vì đã sử dụng autocad.
Theo lời Đỗ
Thọ Bình thì anh sưu tầm nhiều thứ, mỗi năm anh tổ chức họp mặt cựu học sinh
Trung học kỹ thuật Cao Thắng, anh trưng bày mô hình trường xưa, nào là lầu đồng
hồ như các Trường Gia Long, Petrus Kỵ, Trường Bác Ái …
Bình đưa tôi
đi uống coffee, chúng tôi đến quán Cây Tre gần khu Đầm Sen, nhưng quán đóng cửa
1 ngày, nên tìm quán coffee khác trên đường Nguyễn Văn Luông, làm cho tôi nhớ đến
những năm 1970 hay 1980 có khi hàng tuần tôi phải đến một hiệu tiện góc đường
Nguyễn Văn Luông và Hậu Giang để thúc hối họ tiện cho những chiếc cối xay lúa công
xuất nhỏ. Đó là hiệu tiệm không tên, nhưng anh chủ hiệu thứ 5 mắt anh bị lé, nên
thân chủ đặt là tiệm tiện Năm Lé, nay chỗ đó đã bán cho chủ khác, họ xây cất
khang trang 3, 4 tầng để ở hay khách sạn, Bình chạy ngang qua, tôi không kịp để
ý.
Vào một quán
coffee, tôi không nhớ tên, đông khách nên chúng tôi phải lên lâu, trên lầu cũng
đông khách, có một thanh niên dẫn theo em hay cháu 3, 4 đứa con trai tuổi teen,
chúng đùa nghịch, chạy giỡn la lối om xòm như ở chỗ không người, cậu thanh niên
không hề khuyên nhủ, giữ im lặng cho khách khác, người ta ít học, nếu không muốn
nói là kém giáo dục, không biết tôn trọng người khác, không biết giữ lịch sự,
không biết dạy con cái thì lớn lên chúng sẽ theo đã đó mà dạy trẻ con thành ra
vô giáo dục.
Đỗ Thọ Bình
còn hẹn tôi một ngày khác do tôi định để anh em Cao Thắng gặp mặt cho vui. Tôi
còn phải họp mặt với anh em Cao Thắng khác mà nhà tôi nhắc nhỡ phải mời anh em đi
ăn một bữa. Thường thì bữa ăn đó có anh Trần Xuân Minh, Nguyễn Mnh Chiếu, Đặng
Vĩnh Bửu, Lâm Văn Tấn, Đặng Ngọc Hữu (ở chợ Thủ Đức), Đinh Bá Phát ở quán ăn
241, số 45 đường Phạm Viết Chánh, Phường Phú Thuận , Quận 1, Tp. HCM.
Vài năm sau
nầy tôi không chạy xe máy, nên nhiều quảng đường tôi quên, thấy hơi lạ, nhưng
thực ra chúng không thay đổi gì.
Sàigòn tôi đã
sinh sống từ những năm 1956 cho đến 1991 mới rời xa đi sang Mỹ sinh sống, thời
trước tôi từng ở trước chợ Hòa Hưng, khu Cống Bà Xếp, rồi khu gần Đài Phát
Thanh Sàigòn, chính xác hơn là tại địa chỉ số 2 Phạm Đăng Hưng, nay là Mai Thị
Lựu, rồi ở 44 Ngô Tùng Châu, gần ngã Sáu Sàigòn, sau dời đến Ngô Tùng Châu Gia Định,
rồi 84 Cư Xá Đô Thành trước khi sang Mỹ.
Tôi từng học
những năm Trung học tại Trung Học Kỹ thuật Cao Thắng, nên đã dạo nát đường Lê Lợi,
Tự Do, khu vực Chợ Bến Thành, xem chiếu bóng ở những rạp Hồng Bàng (trên đường
Pasteur, bên cạnh trường tôi học), Lê Lợi, Vĩnh Lợi, Eden, Majestic, Casino Sàigòn,
Rex, nay rạp chiếu bóng không còn, vì được thay bởi TV, nằm nhà xem phim, nên các
rạp chiếu bóng phải dẹp tiệm.
Ngày nay về
Sàigòn, đi đường do người khác chở xe máy, nên có những nơi đã bị quên, mặc dù
chúng vẫn không thay đổi bao nhiêu, nhưng tuổi già trí nhớ kém chắc là lẽ thường
vậy.
866406062025
No comments:
Post a Comment