Pages

Thursday, August 29, 2019

Một chuyến đi Destin thuộc Florida

Tôi có người bạn thỉnh thoảng rủ tôi đi chơi  Florida, lần nào tôi cũng từ chối vì người ta thường đi Orlando, Miami, nhưng bạn tôi lại đi Destin, nghe cái tên lạ hoắc, anh ta cho biết nơi đó bờ biển cát trắng đẹp.

Lần nầy anh ta rủ đi, nhà tôi cho ý kiến là cứ đi một lần cho biết, vì anh bạn tôi cho biết là con gái có nhà ở đó, nhà khá rộng, lại vừa mua thêm một căn nhà khác cho thuê, lần nầy đi sang đó xem nhà nếu được sẽ mua thêm 1 căn nhà khác cũng để cho thuê.

Việc mua vé anh ta nhờ con gái của anh ta mua vé cho 3 chúng tôi, đây là hãng máy bay giá rẽ, chỉ mất có 104 đô cho chuyến khứ hồi. Nhưng là vé rẽ nên ăn uống phải mua, lấy vé tại quầy vé phải trả 5 đô cho mỗi người và mỗi người chỉ được 1 túi xách tay 40lbs, hơn số đó gửi phải trả 50 đô cho mỗi valise.

Con của anh bạn tôi lấy vé qua Mạng, nên không phải trả tiền vé, cháu gửi cho tôi để in ra. Vì phải mang theo quần áo mặc, ngủ, tắm biển và nưũng thức ăn chay, nên chúng tôi phải gửi 1 valise, còn lại mỗi người 1 xách tay.

Vé ghi, phi cơ cất cánh lúc 9:36 PM đến phi trường Destin, Fort Walton Beach, Florida lúc 10:51 PM, nên con gái tôi đưa chúng tôi rời khỏi nhà lúc 7:15, đến phi trường lúc 7:35 PM. Tuy không phải lấy vé nhưng phải xếp hàng ký gửi hành lý cũng mất khoảng 20 phút. Qua thủ tục an ninh, vào đến cổng lên máy bay, đồng hồ đã chỉ 8:30 PM, chờ đợi cho đến khi lên máy bay và cất cánh lúc 9:50 PM, máy bay đáp xuống phi trường Destin đúng 11:00 PM, nhưng chờ lấy xong hành lý cũng phải mất 45 phút. Đi Uber về đến nhà con gái anh bạn khoảng 12:30.

Vì con gái anh bạn tôi mua nhà tại Destin, nhưng không ở nên anh bạn tôi phải gọi điện thoại cho cháu hỏi số để lấy chìa khóa trong hộp khóa số. Vào trong nhà vì không có ai ở nên không mở máy điều hòa, chắc nhiệt độ trong nhà trên 100 độ, anh bạn tôi không biết mở máy, lại gọi cho con gái, cháu cũng không rành, nên lay hoay chừng 1 giờ mới mở được máy điều hòa. Trong khi đó chúng tôi phải ra ngoài sân sau nhà cho được mát hơn.

Nhà có 6 phòng, tầng trệt có 3 phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng sinh hoạt gia đình, tầng trên có 3 phòng ngủ. Chúng tôi chọn ở tầng trệt, anh bạn tôi ở tầng trên. Anh cho biết tầng trên mát hơn, nhưng nhà tôi ngại lên thang. Cũng phải đến 2 giờ sáng, chúng tôi mới lên giường ngủ.

Sáng hôm sau Thứ Sáu 23-8-2029, anh bạn gọi dậy uống cà phê, tôi mới rời khỏi giường mặc dù đã thức từ lâu, nhưng không muốn dậy sớm. Sau khi dùng điểm tâm xong, chúng tôi đi ra bờ biển đi dạo một lúc, bờ biển cát trắng, chỉ có vài người tắm sớm và một ít người đi bộ.

Người đi dạo bờ biển và các con hải âu

Mặt dù dọc theo bờ biển có rất nhiều khách sạn, nhà nghỉ cho thuê, nhưng có lẽ vừa mới tựu trường, nên ít người đi tắm biển, vì đã hết Hè.

Nhà tôi và tôi

Sau khi đi dạo bờ biển về, chúng tôi lấy Uber đi chợ Walmart để mua ít thức ăn dùng cho những ngày ở đây.

Bạn tôi anh Khiết Trần
Sau khi mua thức ăn, tính tiền xong ra về thì anh bạn được người Realtor báo sẽ đến chở chúng tôi đi ăn Phở rồi đi xem nhà mua như anh bạn tôi đã hẹn trước. Chúng tôi phải ngồi chờ khoảng 30 phút cô ta mới tới đưa chúng tôi đi ăn Phở tại một tiệm ăn Việt Nam, hình như hiệu phở nầy có tên là Phở Eva.

Cô Realtor tên Kiều, sinh vài tháng thì gia đình vượt biên năm 1975, ở Philippine 3 năm rồi được định cư ở San Diego, một thời gian sau mẹ cô qua đời, cô lớn lên ở Mỹ, lập gia đình với người Mỹ, gia đình cô sống ở Texas 4 năm rồi dời về đây. Thân phụ cô nay đã 82, vẫn sống  San Diego, thỉnh thoảng vài năm có về thăm thân nhân ở Việt Nam, cô nghe nói quê thân phụ cô ở gần Hà Tiên, nhưng chẳng biết chính xác là ở đâu, vì cô chưa một lần về thăm quê hương.

Bạn tôi và cô Kiều mỗi người gọi một tô thức ăn khác nhau, cô Kiều ăn Phở, bạn tôi ăn hủ tíu, tôi nghĩ trong quán Phở có món Chay nhưng chắc chắn là không ngon, tôi định không ăn chi, nhưng nhà tôi chỉ vào Thực đơn có món Bún Chay, Chả giò Chay, Hủ tíu Chay, tôi cho biết nên gọi 1 món ăn, do đó nhà tôi gọi tô Bún Chay. Đúng như tôi đoán, không biết nên gọi nó là chi, trong tô có Bún, có tàu hủ chiên, có đồ chua và có những món rau họ đã trụng sơ nào là cải thìa, broccoli, bắp cải cho nên tôi không biết phải gọi nó tên chi, thay vì rau phải để sống chớ không luộc. Tôi thích ăn Bún chả giò ở hiệu ăn Kiên Giang tại thành phố Nashville thuộc tiểu bang Tennessee, nơi ầy có nước tương họ pha chế ăn rất hợp khẩu vị của tôi.

Ăn xong, cô Kiều chở chúng tôi đi xem nhà, có những căn nhà bạn tôi yêu cầu đưa đi xem, cũng có căn nhà cô Kiều đề nghị đi xem, trong số những căn nhà đó có căn thuộc townhouse, biệt thự, condominium, có căn nhà bị nhà Bank siết nợ, có căn đang cho khách du lịch thuê. Bạn tôi vừa tìm căn Condominium mua rồi cho thuê, cũng muốn tìm căn nhà để ở. Những nhà đi xem, có căn một phòng ngủ, có căn 2 phòng ngủ, có căn 3 phòng ngủ, trong đó chỉ có 1 căn mới tinh, chưa có ai sử dụng, căn nầy nền tráng đá rửa, bên ngoài sơn đen, trắng, vàng, cam, đỏ, trông rất hiện đại chớ không lòe loẹt.

Căn nhà Townhouse

Sau khi xem xong, tổng cộng 6 căn nhà, cô Kiều đưa về tới nhà là 3 giờ chiều. Bạn tôi cho cô Kiều biết sẽ trả lời sau khi xem xét lại cẩn thận.

Căn nhà bị nhà Bank tịch thu

Tôi chỉ đi xem cho biết, những căn nhà đó trừ căn nhà mới, giá từ 230 ngàn đến 275 ngàn.

Căn nhà Condominiums

Trên đường về, phía tay trái là biển, bên tay phải là cái đầm rộng lớn, có một cái cù lao tên là Crab Island không thấy cái đảo nhỏ nầy nhô lên khi mặt nước, thấy nhiều thuyền nhỏ và những người lội nước khoảng tới ngực đi chơi ở đó. Ở đó có nhiều trò chơi cho đủ mọi lứa tuổi, có thuyền bán thức ăn hamberger, kem ….

Crab Island

Về tới nhà dùng cơm trưa rồi chúng tôi đi nằm nghỉ. Buổi chiều nhà tôi mệt nên ở nhà, bạn tôi và tôi đi dạo dọc theo bờ biển khoảng 8 giờ đêm, có sóng biển nhỏ, nhưng chẳng còn ai tắm, nhiều người chuẩn bị rời bãi tắm trở về nhà.


Cũng là chấm dứt ngày đầu tiên chúng tôi ở khu Okaloosa Island thuộc Walton Beach, Florida.  






Tuesday, August 13, 2019

Chị tôi


Năm tôi lên11 tuổi, chị tôi được cha mẹ gả đi lấy chồng, đưa dâu bằng chiếc đò máy, đây là chiếc ghe hầu xưa, thời đó sau Cuộc Cách mạng mùa Thu không còn dùng nữa, nên người ta mua lại, gắn chiếc máy đuôi tôm để đưa đám cưới ở nhà quê, vì đường tráng nhựa xe hơi chạy được, không có bao nhiêu chủ yêu giao thông đi lại bằng đường thủy, tiện lợi vì miền Nam chằng chịt sông ngòi.

Cha tôi không thích trẻ con đi theo người lớn ăn cưới hoặc là ăn giỗ, nhưng đám cưới chị tôi, tôi được đi theo đưa dâu về nhà trai, được ngồi ăn ở bàn đãi khách thịnh soạn. Tôi nhớ mãi về thức ăn trên bàn tiệc có món lẫu vịt tiềm, chú em làm thầy giáo thấy có trái táo đỏ tươi, chú ấy dùng muổng múc bỏ vào miệng, “ngậm bồ hòn làm ngọt”, chú nói đủ cho tôi ngồi bên cạnh nghe: “Nóng quá chắc phỏng miệng rồi anh ơi !”.

Hồi đó, tôi thích chuyến đưa dâu ấy, vì được đi với bác, chú, cô là người thân trong gia đình, vinh hạnh lắm chớ ! Nhưng tôi cứ có câu hỏi lởn vởn trong đầu “Cha tôi rất nghiêm khắc, sao lại cho tôi đi theo đưa dâu”. Nhiều năm sau, tôi mới biết cha tôi muốn tôi biết nhà anh rể tôi ở đâu, để có khi cần sai tôi đến đó. Lần khác tôi được đi rước dâu, đi với bác với chú với các cô. Đó là đám cưới chú tôi, tôi và người anh con bác tôi, hai đứa được chọn đi để bưng mâm lễ vật. Lần khác được đi với cộ Dượng, chú tôi đưa dâu là chị họ của tôi, khi đó bác trai của tôi đã mất rồi, lần nầy đúng là đi đưa dâu, tôi không phải làm chi hết. lần khác nữa, tôi được đi đám cưới con chú tôi, lần nầy tôi phải làm rể phụ, bưng mâm trầu rượu đi trước họ đàng trai. Đó là những đám cưới đáng nhớ trong đời tôi.

Tôi gả cuới đến 3 đứa con, hai đứa con gái lớn do tôi không về Việt Nam được, nên anh tôi làm chủ hôn, đến con trai, tôi mới làm chủ hôn, tôi đã mượn nhà anh tôi để làm lễ, nhưng anh tôi nhắc nhở, yêu cầu mọi người bỏ giày dép khi vào nhà, tôi nghĩ anh tôi quý nhà hơn quý khách, nên tôi bỏ qua thủ tục lễ gia tiên, chỉ phải đại diện hai họ cám ơn khách đến dự tiệc cưới tại Đệ nhất khách sạn.

Từ năm 1996 cứ 2 năm tôi về Việt Nam thăm nhạc gia và anh chị em tôi, từ năm 2009 tôi về hưu, nên mỗi năm mỗi về thăm thân nhân. Mỗi lần về tôi đều có đi thăm chị tôi, sức khỏe chị có yếu đi, nhưng vẫn còn đi tới lui trong nhà. Năm ngoái, tôi có về một lần vào gần cuối năm và đầu năm nay tôi cũng có về, đi thăm chị vẫn ngồi trò chuyện với tôi.

Sau khi tôi về Mỹ rồi, nghe chị có nhập viện ở Long Xuyên rồi vài hôm được xuất viện về nhà. Tôi có người cô ruột không chồng con, sống với cha mẹ tôi, sau khi cha mẹ tôi qua đời năm 1954, cô ấy sống với anh em chúng tôi. Một hôm cô nằm nghỉ rồi quy tiên trước giấc ngủ đêm, thọ 91 tuổi. Nghĩ chị tôi cũng có thể thọ như người cô, vài tháng nữa tôi sẽ về thăm. Không ngờ chưa thăm chị thì con gái tôi báo tin chị đã ra đi rồi.

Chúng tôi có 6 anh em: Anh thứ Năm mất năm 2012, cô em Út mất năm 2016, ông anh thứ Hai mất năm 2017. Nay đến phiên chị mất. Anh em chỉ còn lại chị thứ Tư và tôi.

Thứ Hai, tôi, thứ Tư, Út, thứ Ba, thứ Năm

Nghĩ rằng trong kiếp nhân sinh, chị tôi đã làm tròn phận dâu con. Cũng đã làm trọn bổn phận làm vợ làm mẹ, hưởng phước với đàn con, cháu, chắt. Rồi ai cũng sẽ trở về với cát bụi. Cầu nguyện cho chị được siêu sanh miền tịnh độ.

Mời xem thêm hình ảnh tại:


8664130819










Wednesday, August 7, 2019

Chuyên tình nhỏ của những tên tuổi vĩ đại


Triết gia Baruch Spinoza là người Do Thái, gia đình ông đã di cư từ Do Thái sang Tây ban Nha, rồi Bồ Đào Nha, vì vẫn giữ đạo Do Thái không chịu cải sang Ki-tô giáo, bị cho là dị giáo, bị trục xuất nên cha mẹ ông phải lánh nạn sang Hòa Lan, rồi sinh ra Baruch Spinoza ở Hòa Lan, về sau gia đình ông phát đạt lên nhờ công việc thương mại của cha ông.

Baruch Spinoza (1632-1677)

Lên 8 tuổi, mẹ ông qua đời, ông được học trong các trường thuộc thánh đường La Mã, mặc dù gia đình ông vẫn theo Do Thái giáo.

Đến độ tuổi trưởng thành, Spinoza không thích theo ngành thương mại của thân phụ, ông hành nghề mài kính để sinh sống và tiếp tục học hành, ông thích nghiên cứu các tác giả thời Trung Cổ, ông học về Socrate, Plato, Aristote, nhưng ông thích đọc Démocrite, Epicure, Lucrère.

Spinoza muốn tìm hiểu những tác giả đời trước đã viết gì về sự tương quan giữa Thiên chúa và thân phận con người. Để mở rộng tầm kiến thức ông đã học tiếng La-tinh với một học giả người Hoà-lan. Học giả này là một người thuộc phái đối lập và bị xử tử năm 1674, để lại một đứa con gái đẹp làm rung động trái tim của Spinoza. Cuộc tình duyên này bất thành vì người đẹp của Spinoza ôm cầm sang thuyền khác. Sau đó Spinoza trở thành một triết gia. 

Còn nhà nhà bác học Isaac Newton Jr. là một nhà vật lý, nhà thiên văn học, nhà triết học, nhà toán học, nhà thần học, nhà giả kim thuật người Anh, được nhiều người cho là nhà khoa học vĩ đại.

Isaac Newton (1643-1727)

Thiếu thời, có đời sống rất hàn vi, ông chưa sinh ra thì thân phụ đã mất, mẹ ông phải tái giá với một cha xứ, Newton phải ở với bà ngoại, vài năm sau cha xứ qua đời, mẹ ông phải đảm đang nghề nông nuôi 4 con.

Newton được đi học ở trường King's SchoolGrantham ở đậu trong gia đình là bạn của mẹ ông là bà Katherine Babington Storer bà có chồng là ông William Clarke chủ hiệu bán thuốc tại Grantham. Gia đình nầy có 2 cậu con trai là Edward và em là Arthur trang lứa với Newton và cô con gái Anne. Ngay từ lần nhìn thấy đầu tiên, Adward và Arthur đã có ác cảm với nhà khoa học vĩ đại tương lai. Hai cậu này không thích cách xử sự rất tự lập của Isaac và đặc biệt không thích việc cậu cứ chơi búp bê với cô em gái út Anne của họ. 

Rồi thời gian trôi qua, Isaac đã “học hết chữ” của các thầy cô ở Grantham. Và gia đình đã nghĩ ngay tới việc phải đưa Isaac tới học cao lên, ở Cambridge. Nhà trường đã làm một lễ tiễn hoành tráng cho cậu.
Thầy Hiệu trưởng Henry Stokes đã nói trong lời chia tay rằng, Isaac là minh chứng cho việc nếu chăm chỉ và tử tế, thì sẽ “ra tay, gạo xay ra cám”. Hôm đó, cả hai anh em trai nhà Stores cũng rớm nước mắt nhìn Isaac. Buồn rầu hơn cả là cô em út Anne. Trái tim bé bỏng của Anne hiểu rằng, từ nay tình bạn và tình yêu thơ ngây giữa họ sẽ chấm dứt. Isaac sẽ sống ở một vùng đất khác của nước Anh, toàn những trí tuệ siêu đẳng, sẽ không còn thời gian nhớ lại thời hoa niên ở thị trấn Grantham quê mùa nữa…
Mọi sự đúng là như thế. Tốt nghiệp Cambridge, Isaac Newton ở tuổi 23 đã trở thành Thạc sĩ, ở tuổi 27 đã là giáo sư toán, ở tuổi 30 đã được bầu vào Hội Khoa học Hoàng gia Anh và sau đó 30 năm, đã là Chủ tịch của Hội nầy. Ông đã tạo nên rất nhiều phát minh vĩ đại mà nổi danh nhất trong đó là Định luật Vạn vật hấp dẫn. Ham muốn thấu hiểu mọi sự trên đời, ông không bao giờ hiểu được trái tim phụ nữ để có một người vợ.
Một lần, trở về quê cũ, hay tin cô bé Anne ngày xưa nay đã lấy chồng, ông không tỏ ra buồn hay vui. Nhưng khi biết Anne đang phải sống chật vật, ông đã gửi cho nàng tiền trợ cấp. Ông không kể với ai về những ký ức tuổi thơ. Nhưng Anne thì đã thổ lộ với những người viết hồi ký của Newton, về quãng đời hoa niên mà nàng đã biết về Isaac Newton vẫn còn ghi lại trong trái tim của họ…
8664070819