Thương thiệt chớ…
Ai đời sáng sớm đi mua ly cà phê mang đi cho tỉnh ngủ. Cô bán cà phê trước hẻm,
tóc bạc phơ, tay run run. Mình đưa 20 ngàn, ly cà phê giá 12 ngàn, bà thối đúng
10 ngàn. Mình nói dư rồi, khỏi thối. Bà nhìn cái, nói nhỏ xíu như gió thoảng:
Ghiền luôn cái quán chứ không phải ly cà phê.
Đi sửa cái điện thoại cũ, tiệm trong con hẻm nhỏ đường Phạm Văn Hai. Anh kỹ
thuật nhìn máy, thở dài: “Cũ lắm rồi chị ơi, sửa không hết đâu. Thôi em lấy
linh kiện con máy cũ ráp vô cho xài đỡ, không tính tiền.”
Ủa? Rồi lời đâu anh? Anh cười tỉnh queo:
“Ở Sài Gòn, giúp được ai là lời nhất rồi.”
Chiều chạy qua đường Lê Văn Sỹ, vội vàng không kịp thắng, va nhẹ vào xe một chú
chạy giao hàng. Đổ cả đống rau củ ra đường. Mình luýnh quýnh xin lỗi, rối rít
móc tiền. Chú xua tay, gom lại đống rau, rồi nói:
“Thôi không sao, ngày nào cũng té vài lần quen rồi. Chị về cẩn thận nghen!”
Không phải quen té — mà là quen bao dung.
Ghé bệnh viện Nhi đồng, thấy một thùng mì gói nhỏ, cạnh bên là ấm nước sôi miễn
phí. Tờ giấy nguệch ngoạc dán bên trên:
“Cha mẹ nuôi con bệnh mệt lắm rồi. Mì gói này là tấm lòng nhỏ. Cứ ăn, đừng ngại.”
Không ký tên, không ai biết ai bỏ. Chỉ biết rằng… người Sài Gòn thương nhau
bằng những điều không cần phô trương.
Mấy hôm trước mưa lớn, kẹt xe, mình dắt xe qua đoạn ngập trên đường Trường
Chinh. Một anh chạy xe ôm công nghệ ngừng xe, dắt phụ mình đoạn dài cả trăm
mét. Hỏi ảnh sao tốt bụng vậy, ảnh đáp tỉnh bơ:
Mà chưa hết đâu nha. Hôm qua xe mình hết xăng giữa trưa nắng, dắt cà nhắc giữa dòng xe như mắc cỡ với cả thế giới. Tự dưng có một anh trai đứng bên lề đường gọi lại:
“Hết xăng phải không chị? Lại đây em chiết cho một chai.”
Tưởng đâu anh bán xăng lẻ. Đứng chờ, đợi ảnh chiết xong, mình móc tiền ra, ảnh
lắc đầu:
“Không bán gì đâu chị ơi. Em để sẵn vậy đó. Ai cần thì cho. Mình giúp được nhau
cái nhỏ nhỏ thôi mà.”
Đứng đó, vừa ngượng, vừa cảm động muốn khóc. Tưởng mua, ai ngờ được cho — mà
cho bằng cả tấm lòng.
Sài Gòn vậy đó. Giữa chốn thị thành hối hả, giữa những ồn ào chóng mặt, vẫn có
những con người đứng đợi mình giữa nắng, giữa đời, chỉ để cho đi mà không cần
nhận lại.
Đâu cần quen biết. Đâu cần lời cảm ơn lớn lao.
Chỉ cần nhìn thấy người khác gặp khó, lòng người Sài Gòn tự nhiên mở ra.
Chuyện Sài Gòn thì kể hoài không hết. Ở cái đất này, người ta có thể chưa từng quen nhau, nhưng luôn dành cho nhau những phần tử tế.
Sài Gòn không làm màu, không màu mè.
Người Sài Gòn mộc như gốc phượng già, như vết nắng trên yên xe cũ.
Mà bởi vậy mới thương.
Sài Gòn không thiếu tiền. Nhưng Sài Gòn thừa nghĩa tình.
Thừa sự chân phương. Thừa những tấm lòng không tính toán.
Sài Gòn – có đôi khi làm mình thấy mình chưa đủ tốt để đáp lại tất cả những
điều đẹp đẽ đó.
Nhưng chỉ cần sống ở đây đủ lâu, trái tim mình tự nhiên cũng rộng ra… giống
người Sài Gòn vậy.
- Viết lại từ cảm xúc thật của một người Sài Gòn nhỏ bé giữa dòng người rộng
lớn.
866429072025
No comments:
Post a Comment