Tôi có một người bạn vừa là đồng nghiệp, vừa là đồng ngũ. Sau biến cố 1975, anh vượt biên sang Đức, sang đó anh ổn định cuộc sống, gửi quà về cho vợ con kèm theo đó anh gửi cho tôi một cây bút chì hiệu Staedtler, tuy không đáng giá là bao nhiêu, nhưng đó là cây viết nhà nghề của những họa viên cơ khí, chứng tỏ tình bạn của tôi không dễ quên, những ngày dạy học ở xứ Buồn Muôn Thuở hay Bụi Mịt Trời nhất là những ngày trong quân ngũ, từ quân trường Thủ Đức khóa 27, cho đến quân trường chuyên môn Quân Cụ ở Gò Vấp, rồi những ngày ở Cần Thơ chờ phân bổ đi đơn vị.
Sau cuộc đổi đời
1975, đời sống bị ám ảnh bởi cơm áo gạo tiền, nên tôi cũng không có đi thăm chị
Hớn, không rõ chị được anh Hớn bão lãnh sang Mỹ khi nào và năm 1991 tôi rời Việt
Nam sang Mỹ theo diện HO, từ đó tôi cũng có liên lạc với những anh bạn đồng
nghiệp ở Banmêthuột như Kỷ sư Nguyễn Văn Quán, anh Nguyễn Văn Huệ nguyên Hiệu
Trưởng trường nầy, đôi lần đi thăm ông Nguyễn Văn Anh nguyên Phụ tá Học Sinh Vụ,
nhưng anh Lê Văn Hớn tôi không có địa chỉ, có đôi khi nhớ tới anh cũng đành chịu
không thể liên lạc được.
Tuần trước, vô
tình tôi vào Facebook Tìm Dân Sàigòn Xưa, tôi bỗng nảy ra ý tưởng sao không tìm
anh Lê Văn Hớn.
Thế rồi tôi đã viết trên trang Facebook nầy:
Ngày hôm sau,
tôi nhận được tin anh Lê Văn Hớn tư anh Khương Đức Trinh cựu học sinh Trường Kiểu
Mẫu Thủ Đức qua email:
Rất cám ơn nhiều
anh chị đã giúp tôi, để biết tin anh Lê Văn Hớn đã mất và đang tìm cách cho tôi
liên lạc với chị Hớn.
Ngày nay thời
đại @ hay 4., chúng ta được hưởng nhiều lợi ích mà ngày xưa không thể có được.
Khoa học mỗi ngày mỗi tiến, nhưng sau Đại Dịch Covid-19 chuyện chi sẽ đến với
chúng ta ?
866419072023
No comments:
Post a Comment