Trong đời người
có biết bao nhiều chuyện xảy ra, trong ngày, chung quanh ta mắt thấy, tai nghe.
Có những chuyện xảy ra trong môi trường nơi ta sinh sống, tại quê hương ta và
những chuyện trên thế giới, chúng ta chỉ nghe, chỉ biết mà không thấy.
Nhưng có nhiều
chuyện sẽ bị thời gian làm quên lãng đi, lại có những chuyện không thể quên, vì
đó là chuyện đau thương nhất hoặc đó là chuyện đáng yêu mến nhất, chuyện đau thương
chẳng hạn như tai nạn, người thân yêu nhất qua đời. Còn chuyện đáng yêu thương
nhất đó là tình yêu thương ông bà, cha mẹ hoặc là tình yêu thương với người bạn
trai hay bạn gái.
Từ nhỏ cho đến
già, tôi có những người bạn gái và những mối tình, trong đó mối tình đầu của tôi
là mối tình của tuổi ngây thơ, của tuổi học trò, của nhiễm bệnh tiểu thuyết. Thời
đó vào cuối thập niên 1940, tôi đã đọc tiểu thuyết, truyện ngắn, truyện dài đăng
trong Tiểu Thuyết Thứ Bảy do chú tôi
là nhà giáo trường làng, đặt mua chúng từ Hà Nội gửi vào Nam, rồi chiến tranh xảy
ra, chú tôi bỏ ngôi trường làng về tỉnh tiếp tục dạy học. Lúc chú ấy đi không kịp
dọn sách vở, nên nhắn về cho cha tôi thu dọn, người đã chọn giữ lại Tạp chí Niết Bàn để đọc và tu học, còn cô
tôi giữ lại bộ Tiểu Thuyết Thứ Bảy, tôi
đã đọc nó sau khi đã đổ Văn Bằng Sơ Đẳng Tiểu Học năm 1950, rồi ở lại Trường học
thêm, mong gia đình có thể cho tôi xuống tỉnh học tiếp lớp Nhì, lớp Nhất, nhưng
chuyện đó không xảy ra.
Trường làng thời
đó chỉ có lớp Năm, lớp Tư, lớp Ba nên tôi không thể đến Trường học lớp Nhì,
trong khi chờ đợi có điều kiện về tài chánh để xuống tỉnh học, cha tôi xin cho
tôi ngồi ở lại lớp Ba, trong lớp lại có con gái thầy giáo dạy lớp Năm, người ở
Long Kiểng, huyện Chợ Mới, tỉnh Long Xuyên, được bổ về dạy. Cô gái con thầy giáo
là con út, mới chừng 9 hay 10 tuổi học chung lớp với tôi.
Vài năm sau,
gia đình cũng không dư giả chi để cho tôi xuống tỉnh học, nên tôi được nghỉ học
ở nhà chăn bầy dê, mục đích là nuôi dê lấy sữa uống, để bồi bổ sức khỏe cho cha
tôi bị bệnh lao trước đó.
Nhà tôi cách
xa trường học chừng 200m, đi qua đi lại trường thường gặp cô gái con của thầy
giáo, rồi vì nhiễm tiểu thuyết, tôi biết yêu cô gái ấy và đã viết là thư đầu tiên
bằng mực tím trên giấy học trò để tỏ tình với cô ta, hôm sau cô ta gửi thư lại
trả lời cũng đã yêu tôi và dặn tôi; “Yêu em thì để bụng, đừng nói cho ai biết,
kẻo chúng chê cười” Tôi đã giữ kín chuyện nầy và dấu mất luôn lá thư kia.
Nhưng chuyện đó
còn không bằng chuyện tôi đã lớn rồi, đã có gia đình từ lâu, tôi sang Mỹ từ đầu
thập niên 1990, giữa thập niên nầy tôi đi làm cho một hãng kỹ nghệ ở Mỹ, có lúc
tôi làm ở xưởng, có lúc tôi làm ở văn phòng, sử dụng máy tính để thiết kế máy móc,
dụng cụ chỉ đường cho giao thông của ngành hỏa xa.
Dĩ nhiên trong
văn phòng có nhiều nữ nhân viên, họ phụ trách về hành chánh, chúng tôi thỉnh
thoảng tổ chức ăn trưa chung, mọi người góp thức ăn, nước uống rồi ngồi quay quần
bàn ăn, vừa ăn vừa chuyện trò, dĩ nhiên là Anh văn của tôi không lưu loát, mặc
dù thời Trung học trường tôi bắt buộc học 2 sinh ngữ, mỗi sinh ngữ 2 hay 4 giờ,
nhưng 2 năm cuối lớp 11 và 12 chỉ học 1 sinh ngữ, tôi bị chọn Anh văn rồi lên
Cao đẳng chỉ học toàn sách Anh Văn và cũng chỉ học sinh ngữ tiếng Anh, vì trường
đó do Mỹ viện trợ.
Năm 2009 tôi về
hưu vì đủ tuổi hưu 66, công ty tôi làm thời đó, cứ mỗi năm có 1 ngày họ đãi công
nhân ăn buổi trưa gọi là Cook-out, vì hôm đó công nhân không phải mang thức ăn
theo, công ty đặt thức ăn, nước uống do nhà hàng mang đến, ngày nầy họ mời những
người đã về hưu tới dự, có khi họ tổ chức rút thưởng, hoặc tiền hoặc hiện vật
như cái Radio, máy ảnh …
Có lần sau khi
tiệc tàn, tôi và anh Trưởng phòng chụp ảnh kỷ niệm thì cô Shawn tự nhiên bước vào
chụp chung với chúng tôi cũng là kỷ niệm khó quên.
Năm sau đó, cô
cũng cùng tôi chụp chung tấm ảnh kỷ niệm,
Và một lần khác
nữa.
Khi người chủ
công ty đột tử, tôi có đi dự đám tang ông ta, Shawn cùng chồng và cô con gái cùng
đi dự, từ đó cho đến sau nầy mỗi lần công ty tổ chức Cook-Out có mời thì tôi đi
dự, nhưng không thấy người chồng cũng như Shawn đi dự, có thể gia đình cô ta đã
chuyển đi tiểu bang khác.
Đối với tôi
Shawn đã để lại trong tôi những cảm tình đặc biệt.
866426032024
No comments:
Post a Comment