Nói là xưa
nhưng thật ra chuyện xảy ra chừng gần 30 năm trước. Hồi đó tôi nghĩ mình làm
chi đó không vừa lòng những người chung quanh, nên họ viết thư gửi cho báo Chánh
Đạo ở California tuyên bố khai trừ tôi ra khỏi Hội Cựu Tù Nhân Chánh Trị, hội đó
có tôi góp phần xây dựng nên, khi nhiều anh em từ Việt Nam sang Hoa Kỳ định cư
dưới dạng cựu tù nhân chánh trị, gọi là HO, nhiều người đi diện nầy nếu có thân
nhân đỡ đầu thì người đó được định cư gần người đỡ đầu, nếu không có thân nhân
thì USCC (United States Catholic Charity) đỡ đầu.
Tôi được ngưòi
chị ruột đi diện con lai, nên chi ấy đỡ đầu cho tôi vì thế tôi được định cư nơi
chị cư ngụ là thành phố Louisville, Kentucky, còn những người khác đa số đến định
cư nơi đây đều không có thân nhân, nên USCC đỡ đầu, vì thế anh em thường gọi đùa với
nhau là đi diện mồ côi.
Khi anh em
sang đông, chừng 30, 40 chục người nên rủ nhau lập Hội, có chị kia làm về Địa ốc
(Realtor), chồng là cựu quân nhân phi công, đã có sang Mỹ du học để làm phi công.
Đến tháng 4 năm 1975, anh ta lái chiếc DC3 sang Bangkok giao trả lại cho Mỹ, Mỹ
chở anh ta sang California, thời đó nhân có tàu Việt Nam Thường Tín vượt biên
sang Mỹ, Mỹ dùng tàu ấy cho những người Việt muốn trở về Việt Nam thì lên tàu ấy
về, khi về tới Việt Nam, nhà cầm quyền không cho tàu cập bến Sàigòn hay Vũng Tàu
mà chỉ cho cập bến Nha Trang, lên bờ tại Nha Trang mọi người bị đi học tập cải
tạo một thời gian. Anh phi công sau khi học tập cải tạo xong, trở về nhà đưa vợ
con vượt biên sang Mỹ, chị vợ sang Mỹ làm ngành giáo dục và làm Realtor, còn
anh chồng làm cho hội USCC.
Lúc tôi mới
sang Mỹ, vì biết tôi ở Việt Nam là giáo chức nên tôi được đi làm trong ngành giáo
dục, chức danh như là phụ giáo (Biluangal Associate). Trong lớp có cô giáo hay
thầy giáo dạy, nhưng khi học sinh thắc mắc mà không thể nói tiếng Anh, tôi thông
dịch – nên nói thêm ở Mỹ lớp học của học sinh Việt Nam nhập cư lúc đó xếp theo
tuổi, ví dụ 6 tuổi phải học lớp 1, 7 tuổi lớp 2 ……, 11 tuổi phải ngồi lớp 6 ….,
nhưng trẻ em Việt Nam đi diện con lai, vượt biên … nên có những em thất học, nhưng
đến Mỹ tuổi vị thành niên phải đi học, nếu không đi học không được trợ cấp hàng
tháng. Do đó có em ngồi lớp 6 mà không biết One, Two, Three … gì cả, nên những
trợ giáo chúng tôi phải giúp các em, dịch tiếng Việt ra Anh Văn, dịch tiếng Anh
ra tiếng Việt.
Tôi sang Mỹ
năm 1991, không thuộc danh sách HO, nhưng tôi đến Mỹ rồi được hưởng diện HO, vì tôi bị đi học tập cải tạo 2 năm 2 tháng 20 ngày và bị quản chế 1 năm 20 ngày, nên được hưởng diện HO, tôi và vài anh em đứng ra hô hào anh em khác gia nhập để thành lập hội Cựu Tù
Nhân Chánh Trị gọi tắt là Hội HO, một anh Đại Úy cựu Quận Trưởng Quận Ba Thê (Núi
Sập), tỉnh Long Xuyên được bầu làm Chủ tịch, tôi Tổng Thư Ký. Năm 1995, tôi về
Việt Nam thăm gia đình, một số anh em cho rằng tôi theo CS nên viết báo gửi cho
tờ Chánh Đạo phát hành ở California, tôi không muốn có sự chia rẻ với nhau nên
viết đơn từ chức, sau đó anh em khai trừ tôi ra khỏi Hội HO. Đó cũng là thói
quen của một số người thấy ai hơn mình thì ghét, phải tìm cách hạ bệ họ, nếu có
chức vụ, hoặc “nói xấu người hơn mình cho bỏ ghét”.
Nhân hôm nay
ngày Rằm tháng Tư, ngày Trăng tròn, đức Phật Đản sinh, chúng tôi đến chùa lễ Phật,
thấy có hình những người quen mà không có tôi, con tôi hỏi: “Sao không thấy có
cha ?” Vì thời gian đó tôi bị “khai trừ” ra khỏi hội HO.
Tôi nhớ cũng lâu lắm rồi, sau vụ tôi bị khai trừ khỏi hội HO, có 2 vợ chồng anh kia tới thăm tôi, đem theo một chậu phong lan, anh ta nói: “Thôi mọi chuyện cũ bỏ qua, chúng ta vẫn là bạn tốt với nhau”, và từ đó trở đi anh ta đối với tôi rất vui vẻ mỗi khi gặp nhau ở ngoài phố hay khi đi chùa. Muốn biết chuyện nầy có thể đọc bài "Chuyện của một Thiền sư" (https://ahvinhnghiem.org/Chuyencuathiensu.html) do tôi viết cũng đã lâu.
Chuyện xảy
ra đã lâu, ngày nay chắc ít người nhớ. Tại thành phố Louisville, có 3 ngôi chùa
là chùa Từ Ân do Thượng Tọa Viên Lý trụ trì, chùa Vạn Phật Đảnh do Thượng Tọa Hằng Đạt trụ trì, chùa Phước Hậu
do Thượng Tọa Thanh Quang trụ trì, mỗi chùa tôi đều có đi, hầu hết các chùa đó
tôi đều có đóng góp khi mới khởi đầu, về sau vì sự việc tôi bị khai trừ, nên thỉnh thoảng tôi mới đi chùa vào những dịp Tết hoặc ngày lễ Phật.
Gia đình tôi
có thể nói là thâm tín đạo Phật, mẹ tôi quy y ở ngôi chùa làng, hình như ngôi
chùa đó cất trong phần đất của ông bà ngoại tôi, ngày mẹ tôi bệnh nặng, được đưa
vào chùa tịnh dưỡng rồi mất trong chùa ấy. Còn cha tôi, chắc có quy y với ngài Huệ
Minh, một tu sĩ xưa tu tại vồ Bồ Hông là vồ cao nhất Núi Cấm của dãi Thất Sơn,
nơi đó cha tôi có khắc chữ Huệ Minh và một bài thơ vào Vô nầy, nay chữ Huệ Minh
còn lờ mờ, bài thơ không còn thấy được vì “nước chảy, đá mòn”. Nơi đây người
sau có lập bàn thờ, còn trên đỉnh vồ có tượng Ngọc Hoàng Thượng Đế.
Chú tôi ăn
chay từ năm 18 và mất năm 72 tuổi, là hội
viên Thông Thiên Học từ năm 1927 và mất năm 1980, từng là Hội trưởng Tỉnh Hội
Phật học Châu Đốc, tôi nối gót chú, sau khi chú tôi mất tôi gia nhập hội Thông
Thiên Học Pháp (vì Việt Nam dẹp Hội TTH) và sau chuyển chuyển qua TTH Mỹ tại
Illinois Hoa Kỳ, gia đình ăn chay từ sau khi chú tôi mất.
Việc đi chùa
tôi đi từ nhỏ, lúc ở nhà quê, cứ vào đêm 14 trời có trăng theo mấy bà chị đi xa
chừng hơn 1 cây số, đi chùa tụng kinh, lạy Phật để được ăn kiểm, ăn chè, lớn lên
đi Gia Đình Phật Tử, tới chùa sinh hoạt, tụng kinh hàng tuần vào ngày chủ nhật ở
chùa Kim Cương, đường Trương Tấn Bửu Quận 3 Sàigòn, rồi chùa Giác Minh nay ở Quận
10 Tp HCM. hiện nay tụng kinh hàng ngày vào buổi công phu chiều.
Theo nhà Phật,
mọi sự việc đều có nhân duyên và do nghiệp lực mà có. Tin hay không là do nhận
thức của mỗi người.
866412052025
No comments:
Post a Comment