Truyện cổ tích
Ngày xưa,
sau khi ông trời lập ra thế gian, ông Trời ở trên cao nhưng rất gần với thế
gian, để nghe rõ những lời kêu than của thế gian để ông Trời cứu giúp, nhưng có những
chuyện thế gian tự làm cho mình khổ mà cứ kêu than ông Trời, chẳng hạn như người
ta không lo làm ăn, để đói khổ lại kêu than:
- Trời ơi
! Sao tôi khổ thế nầy !
Nên ông
Trời ngày càng dời lên cao, lên cao mãi để tránh bớt nghe những tiếng kêu than
oán hận ông Trời.
Cũng ngày
xưa đó, ông Trời ban cho con người hạt gạo để ăn, hạt gạo to lớn cở bằng trái dừa,
cứ đến ngày mùa nó từ ngoài đồng lăn vào trong nhà cho mọi người đủ dùng trong
năm.
Một năm
kia, có một anh chàng hơi lười biếng, nhà của không quét dọn sẵn sàng, đã đến
ngày mùa, nên hạt gạo tự động lăn vào nhà, kịp thấy hạt gạo lăn vào sân anh chàng
ta mới lấy chổi quét dọn nhà, chưa kịp quét xong thì hạt gạo đã lăn vào trong
nhà, anh chàng ta tức giận, bèn trở cán chổi đập mạnh vào hạt gạo, hạt gạo bị bể
ra nhiều mảnh vụn nhỏ nhặt. Thấy như thế, ông Trời phán rằng:
- Do nhà
người lười biếng, không chịu siêng năng quét dọn đón hạt gạo của ta cho, còn tức
giập đập nát nó. Cho nên kể từ nay nhà người phải gieo hạt, cấy mạ, gặt lúa để
có gạo mà ăn.
Do vậy từ
đó người ta phải làm nương, làm rẩy, làm ruộng để có hạt lúa, xay ra gạo mà ăn.
Cũng do vậy
người ta tin rằng hạt gạo nuôi sống con người, nó quí như hạt ngọc, do Trời ban
cho con người, để ăn no mà sống. Vì vậy khi ăn cơm tức là ăn hạt ngọc Trời ban
cho con người, con người phải quí trọng nó, lúc ăn phải chỉnh tề, ngồi phải
ngay ngắn, ăn mặc phải đúng đắn, không cợt giỡn ngã nghiên lúc ăn cơm.
Đó là
cung cách người ta biết tôn trọng Hạt Ngọc Trời Ban. Quan niệm cổ truyền của người
xưa, mọi người chúng ta cần giữ lấy và bảo tồn nét đẹp đó.
866428102024
No comments:
Post a Comment