Tôi lên
phi cơ của hãng hàng không American Airlines tại thành phố Louisville, Kentucky
vào lúc 7 giờ 18 phút ngày 1 tháng 10 năm 2024.
Từ đó phi
cơ bay đến phi trường Dallas Fort Worth International Airport vào lúc 9 giờ 15,
rồi từ đây vào lúc 11giờ 50 phi cơ bay đến phi trường Narita Airport Tokyo mất
13 giờ 15 phút, khi phi cơ đáp xuống phi trường là 3 giờ chiều ngày 2 tháng 10.
Đến 5 giờ 45 lên phi cơ của hãng Japan Airlines bay về Tân Sơn Nhất. Đến 10 giờ
đêm 2 tháng 10 năm 2024, tôi đã đặt chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất, đã về tới
Việt Nam.
Trước khi
về Việt Nam, tại Mỹ nơi tôi ở có nhiệt độ khoảng 75-76 độ, còn Sàigòn hiện nay
khoảng 90 độ, đi phi cơ đã mệt mà nhiệt độ bên ngoài còn nóng nực nên làm cho
chúng tôi khó chịu hơn.
Ngày hôm
sau, tôi chỉ đi bộ ra khỏi nhà để hớt tóc, thấy bên vĩa hè người ta bày biện những
món hàng, chiếm cả lối đi của người đi bộ, chẳng an toàn nên tôi cũng không muốn
đi xa, trở về nhà nghỉ ngơi tránh cái nóng oi bức.
Nhiều năm
về trước, từ xa lộ Sàigòn-Biên Hòa, nay là xa lộ Hà Nội, qua khỏi cầu Sàigòn,
chạy thẳng đường đi Thủ Đức, bên tay trái sẽ có ngã rẽ vào An Phú, nếu chạy xa
hơn chừng 200 thước, bên tay phải sẽ có Cầu Đen, qua khỏi Cầu Đen chừng 2 hay 3
trăm thước sẽ có Cầu Trắng, qua Cầu Trắng là đường Nguyễn Quý Cảnh, cặp theo xa
lộ Hà Nội là con kênh, chạy dọc theo con kênh là đường Song Hành cũng bắt gặp
đường Nguyễn Quý Cảnh, thuộc khu Đô thị An Phú, An Khánh.
Chạy theo
đường Song Hành cũng gặp đường Nguyễn Quý Cảnh, chạy theo đường Nguyễn Quý Cảnh
sẽ gặp đường Thái Thuận. Trên đường Thái Thuận số 29 là quán Cà-phê Bolero
(Bolero Coffee).
Khi tôi đến
có lẽ khoảng 7 giờ 45, vì đi buổi sáng, nhiều đường bị ùn tắc, kẹt xe do người
ta đi làm, đưa con em đến trường đi học.
Tôi vào
quán gọi 1 tách cà-phê đen và hỏi người bán quán:
- Xin vui
lòng cho tôi hỏi: Sáng nay chỗ nào có mấy ông hàng tuần ngồi uống cà-phê ?
Một cô bán
quán không trả lời, nhanh nhẹn đưa tôi đến một căn phòng, mở cửa kiếng mời tôi
vào. Tôi bước vào thấy có Thái Thí, một anh Giám đốc công ty chi đó, lần trước
tôi đã gặp và anh Thạch, đồng môn của Hồ Ngọc Điển, chúng tôi từng quan biết
nhau mấy năm trước từ quán Sinh Tố 88 ở góc đường Nguyễn Quý Cảnh và Đường số
7, ngoài ra còn có 2 anh bạn khác, họ chính là Cựu học sinh Trung Học Kỹ Thuật Đà
Nẵng. Lần lượt có thêm vài anh CHS Đà Nẳng và Nguyễn Văn Quyền đến.
Chúng tôi
chuyện trò một lúc, đến 9 giờ, mọi người cùng chia tay, chỉ có Quyền và tôi cùng
ngồi lại trò chuyện, cho đến gần 10 giờ, Quyền và tôi chia tay, tôi đến Trường
Cao Đẳng Nguyễn Trường Tộ thăm anh Hiệu Trưởng Nguyền Lê Đình Hải,
Vài năm
trước, có anh Thêm phụ trách Phòng Giáo Vụ, nay Thêm đã về hưu có anh Lâm phụ
trách.
Anh Hải,
Lâm và tôi trò chuyện một lúc, tôi ra về để nghỉ trưa. Đây là lần thứ 3 tôi ra
khỏi nhà, lần trước đi hớt tóc, sau đó đi Chợ Cũ mua Oat và rượu chát đỏ để
dung.
Tôi còn
chưa có đi dạo ở Sàigòn, để thăm lại những nơi chốn cũ, biết bao kỷ niệm của tuổi
học trò, gắn liền với Trường Kỹ Thuật Cao Thắng, Chợ Bến Thành, đường Lê Lợi,
phố Nguyễn Huệ, đường Catinat với những rạp chiếu bóng Rex, Eden, Majestic, Lê
Lợi, Vĩnh Lợi, Casino, Nam Việt, Hủ tiếu Thanh Xuân, nước mía Viẽn Đông, nhất là
nhà sách Khai Trí, Lê Phan, Tự Lực, Toàn Lực, Eden … và những Kios sách cũ bên
hè Bộ Công Chánh… Một thời đã qua.
866410102024
No comments:
Post a Comment