Pages

Friday, February 23, 2024

Chuyện có thế mà thôi

Mấy hôm nay tôi cảm thấy như mình bị sỉ nhục, tổn thương tinh thần. Chuyện gì vậy? Tôi đã cố gắng giữ cho mình được thoải mái, được an nhiên, mỗi ngày tôi đều tập dưỡng sinh, tập Dịch cân kinh, ngồi thiền vào buổi sáng, tụng kinh vào buổi chiều, nhưng tinh thần có chút bất an.

 Nơi tôi sống hiện nay là thành phố Louisville thuộc tiểu bang Kentucky, nó là 1 trong 3 thành phố lớn ở tiểu bang nầy, từ khi tôi sang Mỹ năm 1991 đến nay tôi chỉ ở tại đây, còn nhiều người khác đến rồi bỏ đây đi sang Cali lập nghiệp.

Khi tôi đến đây thì một số anh thuộc diện HO hoặc một số gia đình thuộc diện có con lai hoặc vượt biên đã định cư tại đây.

Tôi không nhớ rõ lắm nhưng biết là khi tôi đến đây đã có Hội người Việt do ông bác sĩ thú y Minh làm Hội Trưởng, trước kia ông Minh từng làm Cục Trưởng Tổng Cục Tiếp Tế thời Việt Nam Cộng Hòa, nhưng lúc đó Hội nầy đã không còn hoạt động. Những người đến trước tôi có anh Đỗ Nam Kỳ vốn xưa kia là Quận Trưởng quận Núi Sập, tỉnh Long Xuyên, có anh Nguyễn Hữu Cương, có anh Nguyễn Thanh Tùng, anh Đỗ Ngọc Điệp …

Tôi không nhớ nguyên nhân vì sao chúng tôi những cựu tù nhân chánh trị họp lại rồi thành lập Hội Cựu Tù Nhân Chánh Trị, gọi tắt là hội HO, anh Đỗ Nam Kỳ được bầu làm Hội Trưởng, anh Nguyễn Hữu Cương Phó Hội Trưởng, một người nữa Phó Hội Trưởng hình như anh Trần Ngọc Toản, sau anh Kỳ sức khỏe không tốt, nên anh Toản được bầu làm Hội Trưởng, từ khi thành lập hội, tôi được tín nhiệm làm Tổng Thư Ký.

Khi anh Toản đương nhiệm, tôi bị một số người không ưa, có những đả kích tôi không chống CSVN vì tôi đi về Việt Nam thăm gia đình. Tôi không muốn nội bộ xào xáo nên viết đơn từ chức, những người chống tôi nhờ một người theo công giáo viết bài gửi đến nhật báo Chánh Đạo ở Cali, nói xấu tôi, chủ yếu là theo CSVN. Báo Chánh Đạo in và phát hành vào dịp có đại Hội Phật Giáo ở Cali, trong Đại Hội đó có anh Phan Cảnh Tuân nguyên là Thiếu Tá thuộc Sư Đoàn 7 BB, anh tức tốc gửi tờ báo cho tôi và căn dặn tôi tuyệt đối im lặng.

Người ta thường so sánh rằng 1 người Việt sẽ hơn 1 người Nhật, 2 người Việt bằng 2 người Nhật, nhưng 3 người Việt sẽ thua 3 người Nhật. Có nghĩa là nhiều người Việt sẽ không có sự đoàn kết. Người Việt mình có tính tự tôn, không muốn ai bằng mình hoặc hơn mình, ai mà có tài hơn mình phải tìm cách hạ người đó.

Hôm trước Tết có anh bạn từ Florida sang, trước khi đi anh cho biết sẽ dự lễ thăng cấp Dũng của một anh đang sinh hoạt GĐPT tại chùa Từ Ân, anh ấy cho biết sẽ đến nhà thăm tôi vào buổi chiều, còn buổi sáng lễ thì anh được thăng cấp sẽ mời tôi.

Sáng hôm chủ nhật đó, tôi cũng muốn đến chùa dự lễ thăng cấp, nhưng do đêm trước trời đổ tuyết, sáng ra nhà tôi và con tôi khuyên không nên lái xe vì trên đường có tuyết trơn trợt, nên tôi không đến chùa dự lễ. Đến gần 12 giờ, tôi đến chùa để rước anh bạn, lúc ấy mọi người đang thọ trai, tôi được mời ngồi vào bàn, nhưng không thọ trai.

Sau khi thọ trai xong, mọi người ăn tráng miệng và trò chuyện, tôi không nhớ do đâu, tôi nói rằng tôi sang Mỹ theo diện HO, nhưng tôi đi học tập cải tạo có 2 năm, 2 tháng, 20 ngày. Anh vừa được thăng cấp Dũng ngồi tay trái bên cạnh tôi liền nói:

- Tôi biết anh không phải đi diện HO.

Tiếp theo một anh ở tiểu bang khác, đến dự lễ, anh ta đứng lên trang trọng nói:

- Tôi đi học tập cải tạo 8 năm, tôi biết ai không đủ 3 năm sẽ không được đi diện HO ….

Do đó tôi có viết bài: Tôi đi Mỹ theo diện HO. Để nói rõ việc nầy. Người cao niên thường nhớ nhớ quên quên, tôi lại bị tiểu đường, bệnh nầy dễ dẫn đến Alzheimer, cho nên mọi việc tôi cố nhớ lại, nhưng có khi nhớ được, có khi không.

Tại phi trường Tân Sơn Nhất ngày 2-4-1991

Khi tôi rời Việt Nam tại phi trường Tân Sơn Nhất ngày 2-4-1991 có thân nhân và bạn bè đưa tiển, sang thủ đô Bangkok trước tiên là ký giấy nợ đi máy bay, ngay tại bãi cỏ ngoài sân phi trường, sau đó họ đưa về nơi tạm trú, mỗi ngày ăn 3 bửa, mỗi bửa cơm trắng với 1 cái hột gà và có canh lỏng bỏng vài cọng rau xanh, những ngày nầy họ dạy để biết lối sống ở Mỹ, biết đồng dollar …

Đến ngày 9-4-1991, chúng tôi được đánh thức lúc 3 giờ sáng, sau đó họ đưa ra phi trường Bangkok, lên máy bay Thái Lan bay sang San Francisco, khoảng 8 giờ sáng phi cơ đáp xuống phi trường, làm thủ tục nhập cảnh, khoảng 11 giờ được lên phi cơ khác, ra phi đạo phi cơ bị trục trắc, tiếp viên dọn phần ăn trưa, họ cho biết sau khi ăn, ai muốn đi tới nơi sớm thì đi đến Minnesota, ngủ tại đó để sáng hôm sau đi tiếp về nơi mình định cư, còn ai chưa muốn đi sẽ được đưa về khách sạn ngủ qua đêm, ngày mai đi tiếp.

Gia đình tôi chọn đi sớm, nên đã đáp phi cơ đi Minnesota, hôm sau bay đến Missouri, từ đây bay tiếp về Louisville, có thân nhân đón tại phi trường, rồi về chung cư do chị tôi thuê sẵn cho chúng tôi cư ngụ.

Thân nhân đón gia đình tôi tại phi trường Standiford Field (SDF). Louisville ngày 10-4-1991

Trở lại việc anh bạn ngồi bên cạnh là người sống cùng tôi tại thành phố nầy, anh nói tôi không phải HO, khẳng định nầy dễ làm cho người ta đáng tin, vì anh ta đi theo diện HO lại sống ở gần tôi.

Chắc chắn vì điều nầy khiến cho tôi cảm thấy khó chịu, vì như vậy là tôi đặt điều nói dối. Là người Phật tử, đó là một trong 5 giới luôn phải tôn trọng.

Tôi muốn giữ cho tâm mình luôn thanh tịnh, tránh mọi buồn phiền. Đó cũng là cách sống tốt cho mọi người. Cuộc đời của mình, mình biết thì hơn. Mọi chuyện nên buông bỏ, sống với hiện tại.

866423022024






 

No comments:

Post a Comment