Sau Socrate Triết Tây Phương gọi là Hậu kỳ Socrate, có chủ nghĩa hoài
nghi và khắc kỷ, người khai sinh ra chủ nghĩa nầy là triết gia Pyrrhon.
Cuộc đời.
Pyrrhon
tiếng Hy Lạp: Πύρρων (360 –
270 BC), ông sinh năm 360 BC tại Elis, trong vùng bán đảo Peloponnes thuộc Miền
Nam nước Ý, thuở còn trẻ ông là họa sĩ đầy hứa hẹn, có tranh triển lãm ở phòng
chưng bày tranh tại Elis, sau đó ông chuyển hướng sang triết học, tìm hiểu về
Democrite, trở thành môn đệ của Bryson là con của Stilpo, cả 2 thuộc trường
phái Megarian theo giáo lý của Socrate và sau cùng là môn đệ của Anaxarche vốn
là đệ tử của Democrite.
Pyrrhon (360-270 BC)
Cùng với Anaxarche họ theo
chân Alexandre đại đế chinh phục phương Đông, Pyrrhon luyện tập Yoga của người Ấn
Độ, pháp thuật của người Ba Tư. Sự khám phá triết lý Đông phương hình như được
ông ta áp dụng vào cuộc sống đơn độc. Trở về Elis, Pyrrhon chọn sống cuộc sống rất
kham khổ.
Pyrrho là triết gia người Hy Lạp. Ông vừa là người khai
sinh ra chủ nghĩa hoài nghi không chỉ của Hy Lạp mà của cả châu Âu, vừa là cha
đẻ của Thuyết không thể biết rõ.
Danh từ hoài nghi, theo ý của Pyrrhon, có nghĩa là "tôi đang
xét", "tôi đang nghiên cứu", tôi đang suy xét",... Những
câu đại loại vậy thể hiện một thái độ do dự, không dứt khoát chọn ra phán đoán
nào.
Pyrrhon đã cho rằng hạnh phúc là vấn đề trung tâm của triết học.
Hạnh phúc là một từ chỉ trạng thái bình an thoải mái, đầy hưng phấn và muốn làm
việc thiện. Trái nghịch với hạnh phúc là đau khổ và phẫn nộ.
Tiếp tục đi sâu vấn đề này, Pyrrhon cho rằng khi đi tìm nền tảng
cho hạnh phúc, con người đối diện với ba câu hỏi:
- Sự vật được hình thành từ cái gì?
- Con người quan hệ với sự vật như thế nào?
- Trong quan hệ trên, con người sẽ được hưởng gì?
Và ông đã trả lời từng câu hỏi:
- Với câu hỏi "Sự vật được hình thành như thế nào?",
Pyrrhon cho rằng đây là câu hỏi không thể có câu trả lời đáng tin vì chúng ta
chưa tìm ra được bản chất của sự vật:
Do có tính chất hỗn hợp, các giác quan của chúng ta không thể
lĩnh hội được chính xác bản chất của các vật thể ở bên ngoài. Ngay cả lý tính
cũng không thể lĩnh hội được vì các giác quan thường mắc sai lầm
- Để trả lời câu hỏi thứ hai, "Con người
quan hệ sự vật như thế nào?", Pyrrhon đã viết như thế này:
Tính biến đổi và liên
tục không ổn định về chất của các sự vật đưa tới sự phân biệt không rõ
ràng của chúng trong trực giác, do vậy không thể phán xét về chúng từ góc độ
chân lý hay sự giả dối. Do vậy, tốt hơn hết là kiểm soát các khẳng định nhất
quyết và có trạng thái tinh thần bình thản, hoàn toàn tự do trong phán đoán
Ý nghĩa của đoạn văn trên đó là không nên có một khẳng định quả
quyết về sự vật, cụ thể ở đây là quan hệ giữa chúng và con người. Và tác giả
của đoạn văn này cũng đưa ra lời khuyên là nếu nhất thiết phải trả lời, hãy trả
lời theo kiểu có thể là vậy. Với quan niệm như thế, Pyrrhon đã xây dựng cái gọi
là ataraxia: có thể diễn dịch “giữ tâm
thanh tịnh” hay “giải thoát mọi âu lo” hoặc “bình thản trước mọi biến cố”.
- Còn đối với cau hỏi cuối cùng, "Trong quan hệ con người -
sự vật, con người được hưởng gì?", Pyrrhon đã trả lời ngay rằng: Con người
được hưởng hạnh phúc. Hạnh phúc ở đây là vô cảm, là khép mình, là mặc kệ tất
cả, nhìn cuộc đời qua khe cửa hẹp.
Do áp dụng những ý tưởng đó, được ông ta gọi là “thực
hành hoài nghi” với đạo đức và đời sống thường ngày. Pyrrhon kết luận rằng chỉ
có khuynh hướng Ataraxia là mục đích tối hậu làm cho Hoài Nghi sớm thành tựu.
Ông ta lập luận do không thể biết cái gì, không có cái gì tự nó tốt hay xấu, chỉ
có sự chọn lựa theo mỗi người hay luật pháp nó mới hiện ra như thế ấy. Nếu
không có lý do tốt thích hợp cho hành động với cái khác, rồi nó vắng mặt tất cả
các hành động sẽ là ý tưởng tuyệt vời. Trong sự dửng dưng nầy, nó đã từ bỏ mọi
ham muốn, nó là căn bản để không có ý chọn lựa cái nầy tốt hơn cái kia, cuộc sống
sẽ không bị quấy rầy sự yên tĩnh của tâm hồn, giải thoát từ ảo tưởng, không hạnh
phúc là kết quả của ước muốn không đạt được.
Như thế, người khôn ngoan phải giải thoát khỏi mọi ước muốn và mọi nổi
khổ đau.
Đánh giá
Sextus Empiricus đánh giá như sau về Pyrrhon: Mặt trời làm cho
cái trước đó nhìn thấy trở nên nhìn thấy được còn Pyrrhon thì ngược lại làm rối
mù những cái mà ai cũng nhìn thấy rõ
Sau này, cả Diogenes Laërtius, Cicero và Georg Wilhelm Friedrich
Hegel đều có chung đánh giá về Pyrrhon. Họ cho rằng, Pyrrhon đã bỏ rơi con người
trước khi bỏ rơi chính mình.
Nguồn:
- Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
- Web: philosophybasics.com/philosophers_pyrrho.html
- Web: philosophybasics.com/philosophers_pyrrho.html
8664150219
No comments:
Post a Comment