Pages

Thursday, September 11, 2025

Tôi đi Lễ Bách Tự

Trong khi đi “Học Tập Cải Tạo” ở Trãng Lớn, Kà-Tum tôi có nguyện khi được về với gia đình, tôi sẽ đi lễ tạ 100 cảnh chùa tại Sàigòn. Ngày 2 tháng 9 năm 1977 tôi được tạm tha về đi “Hồi hương lập nghiệp” ở xã Phú Hòa huyện Châu thành tỉnh Long Xuyên, nay là xã Phú Hòa huyện Thoại Sơn tỉnh An Giang.

Tôi được tạm tha về sớm, nhờ anh Vũ Hữu Thuận, là con của một ông cựu Sư Trưởng Sư Đoàn 500, là sư đoàn đang phụ trách trông nom bọn chúng tôi ở Kà-Tum. Hệ thống giấy tờ cho đến khi tôi được cầm “Lệnh tạm tha” là ngày 16 tháng 9 năm 1997, khi tôi về tới Sàigòn ngày hôm ấy thì anh Thuận đã vượt biên rồi. Về sau tôi được biết anh Thuận định cư ở Houston, nhưng anh cũng đã mất vài năm sau đó, nên khi tôi sang Mỹ năm 1991 đã quá trễ, nên không thể liên lạc nói lơờ cám ơn anh đã giúp tôi.  

Đất Sàigòn có rất nhiều chùa, nhưng sau khi “giải phóng miền Nam”, tôn giáo không được phát triễn, lại gặp lúc thời buổi khó khăn, cơm gạo không có đủ ăn, nhiều chùa phải đóng cửa đi làm nông để tự túc, Thượng Tọa Thích Thanh Kiểm trụ trì chùa Vĩnh Nghiêm phải đóng cửa chùa, đạp xe lên Nghĩa Trang Vĩnh Nghiêm, để canh tác ruộng nương trên đó (nay khu đất nầy nằm sát bên cạnh Nghĩa trang Vĩnh Nghiêm, đã xây dựng thành Phật học viện Vĩnh Nghiêm tọa lạc tại số 9 đường Chung Thị Minh, Phường Tân Thới Hiệp (P. Hiệp Thành) do Thượng Tọa Thích Giác Dũng trụ trì.


Tu viện Vĩnh Nghiêm số 9 đường Chung Thị Minh P. Hiệp Thành Q. 12 Tp. HCM

Những chùa nào không có đất Tăng, Ni lên Long Thành được cấp đất khai hoang canh tác. Nhà nước đã có chánh sách đề ra thì cũng có kế hoạch từ A đến Z, để mọi người dân thi hành đúng chính sách.

Tình hình đất nước mới giải phóng, tôn giáo chưa được phát triễn, chùa chiền đóng cửa, chư vị Tăng, Ni phải đi lao động để có gạo mà ăn, tránh phải ăn cao lương tức là hạt "bo bo", ngoại quốc dùng nó để nuôi bò, ngựa, còn nhà nước Việt Nam dùng nó thay cho gạo, nghe người ta đồn rằng gạo Việt Nam đươc xuất khẩu để trả nợ cho Liên Xô. Cũng có những người lén lút đem gạo ra biển Đông bán cho bà Ba Thi, hình như là giữ chức Tổng Giám Đốc Công Ty Lương Thực Miền Nam, có trụ sở trên đường Phan Đình Phùng, đối diện Bộ Thông Tin của chế độ cũ.

Cho nên tôi đi lễ 100 cảnh chùa tại Tp. HCM thời đó thật vất vả, phải đạp xe đến chùa nọ, chùa kia cả tháng mới xong vì đa số chùa phải đóng cửa, nếu không kẻ trộm vào đánh cấp chuông bán đồng nát để mua gạo ăn.

Tôi thật tình muốn ghi lại tình hình chùa chiền, của Phật Giáo là thế đó, nhưng chắc nhà thờ, Thánh đường, Thánh thất cũng không tránh khỏi cảnh quạnh hiu của thời buổi “củi quế, gạo châu” tại đất Sàigòn, được mệnh danh là Hòn ngọc Viễn Đông trước ngày 30 tháng tư năm 1975.

Tôi nhớ khoảng năm 1984, tôi làm Trưởng Phòng Kinh Tế Kế Hoạch cũa Công Ty Trang Bị Kỹ Thuật thuộc Sở Công nghiệp Tp. HCM, có một anh cán bộ ngoài Bắc vào Tp. HCM, giao dịch để mua nhà máy chế biến Đường công suất vài tấn ngày, anh cán bộ ấy mang từ Bắc vào biếu cho tôi 1 chục chén sành mà anh ta rất trang trọng kín đáo mang vào phòng làm việc biếu cho tôi ! Chắc anh ta nghĩ rằng trong Nam cũng thiếu chén bát đủa, chớ không biết rằng trong Nam như gia đình tôi dùng chén bát kiểu, chớ không dùng chén, bát sành từ lâu.

Thời đó, tôi đi giao dịch các tỉnh phía Nam như Gò Công, Bến Tre, Tây Ninh, Trà Vinh, Rạch Giá, An Giang … Nam Vang, nhưng chưa ra Bắc lần nào, cũng thiệt thòi cho tôi ngày ấy, nhưng sau nầy từ Mỹ về tôi đã đi Tour nhiều nơi ở Trung cũng như  Bắc, tôi đã tham quan Chùa Bái Đính ở Ninh Bình.


Chùa Bái Đính

Tôi đã đi Sapa đến đèo Ô Quy Hồ, tham quan làng người H'mong, chợ đêm Sapa, còn Chợ Tình không đến vì tối Thứ Bảy ấy trời mưa, nên nghĩ trời mưa không có chợ, hoặc chợ không có người đi, có tham quan Động Thiên Cung ở Hạ Long.


Động Thiên Cung ở Hạ Long

Ở Huế tôi đã được đi viếng nhiều chùa như Từ Đàm, Từ Hiếu, Từ Vân, Tường Vân, Linh Quang, nhờ anh Tâm Đức Trần Quang Thuận xin với Ôn Đôn Hậu, tôi được leo lên Tháp Thiên Mụ đến tầng thứ 7, đến tầng nầy chỉ có ngồi chồm hổm xoay quanh để nhìn khung cảnh, bên kia sông, tầng nầy có thờ tượng đức Bổn sư nho nhỏ mà thôi, nghe nói xưa kia tượng thờ bằng vàng.


Thượng Nghị Sĩ VNCH Gs Trần Quang Thuận (1930-2017)

Có một điều ít ai biết là phía sau, qua khỏi vườn chùa là cánh đồng, có con rạch lúc tôi đi là khô cạn, cạnh mép rạch có tượng một con rùa đá, nghe nói xưa kia có nhiều con rùa từ con rạch nầy bò vào vườn chùa ăn và phá hại rau củ quả của chùa trồng để ăn, một đêm mưa rùa bị sét đánh chết, từ đó vườn chùa không còn bị phá hại, nên người ta làm tượng con rùa để nhắc tích xưa.

 Còn một nơi muốn mà tôi chưa đi là chùa Đồng Yên Tử ở Quảng Ninh.


Chùa Đồng, Yên Tử, Quảng Ninh

Hy vọng và mong có ngày được như ý.

866411092025

 

 




 

 

Sunday, September 7, 2025

Thêm vài người ở Lũng Cáng Hà Giang

Thêm hình ảnh vài anh ở Lũng Cáng Hà Giang, 

Có Sùng với biệt danh Sùng không biết đếm tiền


Sùng 

Anh Cho người nghèo khó sống trong căn chòi dột nát

Anh Cho

Nơi đây có A Dờ anh cũng là youtuber, đôi khi có vợ tiếp tay giúp anh ta quay Video. 

 
A Dờ

Vợ A Dờ

Có 1 anh chàng tánh tình ngây ngô tên Minh, nên được bạn bè đặt cho anh ta biệt danh là Minh Vi Vu, không có nghề nghiệp nhất định.


Minh Vi Vu

Ở đó cũng có anh chàng Hòa, rất dễ thương vui tánh, Hòa cũng là Youtuber tài tử, không chuyên nghiệp như A Dờ.


Hòa Hà Giang TV

Ngoài ra cũng có youtuber Tài, anh chỉ là Youtuber tài tử 


Tài

Không phải chuyên nghiệp như Thào Mí Lình.


Thào Mí Lình

Một người rất đáng nói tới đó là anh "Vần cô đơn", vì anh sinh sống có 1 minh trong căn chòi nhỏ ở Đồi Thông, sau anh mất căn nhà ấy được cho anh câm chăn bò mướn cho người ta, anh ta vô gia cư, nên được Nguyễn Tất Thắng sắp xếp cho ở nhà anh Vần, vì ngôi nhà đó Thắng đã giúp xây cất cho anh Vần.



Anh "Vần cô đơn"

Đó là hình ảnh bổ sung cho những người được kể tới trước đây.

Còn có 1 anh tôi không nhớ tên, nên không tìm ra hình ảnh, anh ta là một youtuber đầu tiên tôi xem hình ảnh ở vùng cao nầy, anh ta luôn mặc bộ quần áo đen. Về sau anh ta có tiền mua bò nuôi và tuyên bố giả từ làm Youtube. Đáng tiếc !

 866407092025










Saturday, August 30, 2025

Gợi nhớ chuyện đã qua

Mấy năm trước, tôi không nhớ do đâu tôi đã xem những Video Clip về Hà Giang của Nguyễn Tất Thắng, của Pheng Pheng của Tày nay tự nhiên nhớ lại.

Trong đó có những địa danh như Lũng Cáng, Lũng Cú … có những nhân vật như anh Hồng Trưởng thôn, ông Ngài, Bà Mái, Sự béo, Vần cô đơn, Điếc Công tử …


Sự Béo

Ở gần nhà anh Vần có một cái cây to, anh đốn nó rồi khu rừng gần đó cũng có cây to như cây gần nhà, anh lại đi đốn nó, khi cây ngã chẳng may thân cây va vào người, làm cho anh bị chết ngay tại chỗ, vào dịp giáp Tết năm 2024, Nguyễn Tất Thắng cùng anh em ở lối xóm của anh Vần như Điếc công tử, Chẩn, Tài …đi viếng mộ anh Vần cô đơn, còn người Mông theo phong tục tháng 3 họ mới đi viếng mộ.


Chẩn mặc áo thun trắng 

Cũng 4 năm năm rồi, tôi không có thì giờ xem Video của Thắng hay Pheng Pheng nên cũng quên đi nhiều người, có một cậu câm sống với bà mẹ già, tôi cũng quên tên cậu ta, chắc cũng không có chi lạ vì những việc không quan trọng nên không lưu tâm, do đó lâu ngày cũng quên đi là chuyện bình thường.

Lại có hình ảnh của một anh chàng khác, ngay lúc xem Video Clip, tôi cũng quên tên anh ta, nhưng tôi đã lưu hình ảnh anh ta lại để tìm hiểu sau, nhưng ngay bây giờ, tôi nhớ ra tên anh ta là Báu, ngày trước ở đó có 2 anh tên Báu, một anh hình như đã chết là anh trọng tuổi còn anh Báu mà tôi xem trong Video là anh Báu trẻ hơn, vì tóc anh bị hói nên có biệt danh là Báu hói.


Páo chỡ lúa mới thu hoạch

Có những chuyện quan trọng, nhưng lâu ngày chúng ta cũng quên đi, chẳng hạn như Đại tá Nguyễn Đình Bảo, người ở lại Charlie vĩnh viễn.


Trung tá Nguyễn Đình Bảo gắn huy chương cho binh sĩ hữu công

Có lẽ Tung Tăng khắp miền cũng cảm mến người hùng nầy. Tung Tăng Khắp Miền tên thật là Đinh Thanh Tùng. Tôi thích xem Video nầy do Đình Thanh Tùng trình bày rất rõ ràng về địa danh và câu chuyện xa xưa làm cho chúng ta cảm mến tiếc thương cho những chiến binh xưa đã xã thân vì nước vì dân vì lý tưởng của người dân.


866430082025

Cuối cùng anh câm đó tôi cũng nhớ ra đó là Pây Hầu, Pây Hầu sống cùng bà mẹ già trong căn nhà nhỏ, chuyên đi kiếm củi rồi vát củi đi bán lấy tiền độ nhật cho 2 mẹ con.

Pây Hầu cùng anh Sự chủ xe kiêm tài xế thường đưa Nguyễn Tất Thắng đi đó đây

Đời sống ở khu đồi thông vẫn êm đềm, lặng lẽ trôi qua với nhng nhân vật ở đó như Pây Hầu, Chẩn, Báu, Sự Béo, ...

866431082025

Mới đây Nguyễn Tất Thắng ghi lại hình ảnh anh đã dùng cơm tại nhà ông Ngài với các anh Xì, anh Hồng Trưởng thôn, anh Bắc.

Anh Xì, anh Hồng, anh Bắc và ông Ngài (ảnh từ Youtube của Nguyễn Tất Thắng)

Khi Nguyễn Tất Thắng ra về, có Páo hói và Sự béo đưa ra xe


Páo hói và Sự béo ở Lũng Cáng Hà Giang


866402092025















Saturday, August 23, 2025

Đừng quá tin vào ChatGPT

Dưới đây là thông tin cho chính ChatGPT tạo nên, khi tôi yêu cầu viết về tiểu sử của chính tôi là Huỳnh Ái Tông, ChatGPT đã cho ra kết quả như sau: 

Thông tin tổng quan do AI tạo

+2

Huỳnh Ái Tông là nhà nghiên cứu Phật giáo và dịch giả tài năng, sinh năm 1923 tại Thừa Thiên-Huế, Việt Nam. Ông nổi tiếng với các bản dịch tiếng Anh và Pháp các tác phẩm văn học kinh điển của Việt Nam, đặc biệt là Truyện Kiều và Ức trai thi tập, được UNESCO tài trợ và đưa vào Bộ Sưu tập tác phẩm tiêu biểu. Ông cũng là người sáng tác bài hát Phật Giáo Việt Nam và từng làm việc tại Bộ Giáo dục trước khi về hưu. Ông mất vào ngày 2 tháng 1 năm 2014, hưởng thọ 91 tuổi. 

Đó là tiểu sử của nhạc sĩ Lê Cao Phan, chớ không phải của Huỳnh Ái Tông, cho nên đừng quá tin vào ChatGPT. Ngày anh Lê Cao Phan bệnh nặng, tôi có đi thăm anh và dự lễ Cầu An cho anh tại nhà con trai anh ở cạnh cầu Băng Ky, trên đường Nơ Trang Long Gia Định. Lễ nầy do Huynh Trưởng Bạch Hoa Mai và Ban Hướng Dẫn GĐPT tỉnh Gia Định tổ chức .

866423082025

Wednesday, August 20, 2025

Nhìn lại ngày trước

Ngày nay có nhiều khi thảnh thơi muốn nhìn lại ngày trước tôi lên Mạng tìm đọc những bài mình đã viết, có chỗ ghi lại những phong cảnh, hình ảnh mình đã tận mắt chứng kiến, có những khi ghi lại cảm xúc đã trải qua, hiện nay khó mà diễn tả lại cho đúng.


Thị trấn Sapa nhìn từ núi Hàm Rồng

Nào là khi đến Sapa, lại được đến một trong Tứ đại đỉnh đèo. Đó là Đèo Ô Qui Hồ ở quốc lộ 4D, nối liền Lào Cai và Lai Châu là một trong những cung đường đèo dài nhất Việt Nam 50km, còn Đèo Mã Pí Lèng trên con đường Hạnh Phúc, nối liền Đồng Văn và Mèo Vạc, con đèo nầy dài có 20 km, được mệnh danh là vua của các con đèo với độ cao 1200m nằm bên cạnh sông Nho Quế ở Hà Giang. Đèo Khâu Phạ trên quốc lộ 32 thuộc huyện Mù Cáng Chải, tỉnh Yên Bái nổi tiếng với ruộng bậc thang đẹp mắt và Đèo Pha Đin nằm trên quốc lộ 6 giáp ranh giữa Sơn La và Điện Biên, đèo có dộ cao 1000m so với mực nước biển, với những khúc cua cánh chỏ nguy hiểm và cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ.


Nhà Thờ Đá trung tâm thị trấn Sapa

Tôi nhớ Sapa bởi vì tôi đã đến đó mấy hôm, biết được nơi đó có Chợ Tình, có Chợ Đêm Sapa, có Nhà Thơ Đá và còn có những gì mà tôi chưa được biết đến, tôi nhớ anh tài xế Cường, anh hướng dẫn viên tên Nội, cháu bé gái dễ thương tên San mến mộ nắm tay cùng đi với nhà tôi cả ngày cho đến lúc chia tay, em phải theo cha mẹ của em về Hà Nội.

Đặc biệt tài xế Cường đưa tôi lên đỉnh Đèo Ô Quy Hồ, có thế tôi mới biết nơi nầy và cùng em ăn cơm. Nhờ đó tôi mới biết cơm Nam và Rau Dê. Cơm Nam là để gạo trong ống tre rồi gát lên ngọn lửa hay củi, người miền nầy thường đi rừng và mang theo cơm Nam để ăn trưa, còn một thứ rau con Dê thường ăn, người ta không biết là rau chi, nên đặt cho nó cái tên là Rau Dê.

Tại trung tâm thị trấn Sapa, ở gần nơi đây có một cái hồ tên là Hồ Mắt Ngọc, chung quang hồ bao bọc bởi phố xá, làm cho thành phố có cảnh quan đẹp hơn là nhiều phố xá.

Nhà tôi và cháu San

Dẫu đã tham quan Sapa cũng đã lâu nhưng tôi vẫn còn nhớ đến Sapa nhiều địa điểm nào là Chợ Tình, chợ Đêm, cũng mong là có ngày trở lại tham quan Sapa một lần nữa không thể nào gặp lại tài xế Cường, hướng dẫn viên Nội nhất là cháu San vừa ngoan vừa dễ mến, biết đâu nay cháu là sinh viên Đại học, hoặc là viên chức cũng có thể đã có gia đình riêng rồi cũng nên.

Kim Chi đứng ở Đèo Ô Quy Hồ

866420082025






Tuesday, August 19, 2025

Cầu Khỉ

Năm 1991, tôi rời khỏi Công Ty Trang Bị Kỹ Thuật thuộc Sở Công Nghiệp Thành phố Hồ Chí Minh để đi Mỹ, thời gian tôi làm việc tại Công Ty nầy, tôi từng đi nhiều nơi như Nam Vang, Bến Tre, Đồng Tháp, Chợ Mới (An Giang), Kiên Giang … nhưng có lẽ chuyến đi Long Phú ở Sóc Trăng cho tôi nhiều ấn tượng cũng như chuyến đi vào Mỹ An ở Đồng Tháp vào thời tem phiếu.

Chuyến đi Long Phú, chúng tôi phải đi đò từ Đại Ngãi hay một vùng nào đó ở Sóc Trăng rồi có chuyến đò máy đi qua cù lao Long Phú, chúng tôi đi chuyến đò xuyên qua cù lao Long Phú để sang phía bên kia cách con sông là đất Trà Vinh, vì chúng tôi không qua bên kia sông, nên không rõ địa danh bên ấy thuộc vùng nào của Trà Vinh. Nhưng xuyên qua con rạch chúng tôi đi có vài cây cầu bắt ngang qua rạch.

Cầu Tre

Để cho những chuyến đò thuận tiện qua lại, những chiếc cầu bắt qua rạch phải ở trên cao, cách mặt nước lớn chừng 3 thước, cho nên người ta lợi dụng những cây tươi như cây gáo bên nầy bờ đặt cây cầu tre qua cái cây khác bên kia bờ, rồi cũng đặt thêm cây tre khác làm tay vịn, muốn đi cầu nầy bắt buộc người ta phải leo trèo như khỉ, để lên được cây cầu tre. Đây mới đúng là cầu khỉ. Còn những cây cầu tre bắt ngang qua kênh, rạch phải gọi là cầu tre vì chúng ta không phải leo trèo như khỉ.

Ngày nay giao thông chủ yếu là đường bộ, nên không phải đì đò máy, đường lộ hoặc xi măng hoặc tráng nhựa, cầu bắc ngang sông rạch là cầu sắt hoặc cầu đúc xi măng. Có những nơi chưa thể bắt cầu thì dùng phà đưa xe cộ và người qua lại.

Tôi có cái may mắn là đi lại nhiều vào thời kỳ khó khăn, chẳng hạn như vào khoảng thập niên 1980 tôi phải đi từ Cao Lãnh vào Mỹ An, thời đó đoạn đường nầy tôi phải cuốc bộ từ Mỹ Quý vào Mỹ An (Đồng Tháp Mười) cũng may có một người và đứa cháu đồng hành, thuở đó đoạn đường từ Mỹ Quý vào Mỹ An không có nhà cửa mà chúng tôi phải đi từ lúc 6 giờ chiều cho tới 9 giờ đêm mới tới nơi. Chừng 5, 6 năm trước tôi có dịp đi lại bằng ô tô, nay nhà cửa san sát. Từ Mỹ An về Sàigòn hai bên nhà cửa ruộng vườn, nào là cam, xoài riêng trông mát con mắt.

Mong tuổi tôi còn có dịp đi tham quan, những nơi tôi chưa đến, để có thể biết thêm những cảnh đẹp của quê hương mình.

Năm nào đó, tôi đã đến Sa pa, vịnh Hạ Long, Phú Quốc cũng có tham quan Chùa Bái Đính, đền thờ vua Đinh, Lê động Phong Nha, động Thiên Đường  ở Ninh Bình.

866419082025






Sunday, August 10, 2025

Đi chùa, đi học và đi dạy học

Tôi có cơ may là đi chùa ở Sàigòn từ nhừng năm 1957, trước tiên là Chùa Kim Cương nằm trong con hẽm đường Trần Quang Diệu nhưng nó ăn thông ra đường Nguyễn Huỳnh Đức và ra dường Nam Kỳ Khởi Nghĩa.

Sau đó vài tháng chúng tôi được đời sinh hoạt về Chùa Giác Minh số 578 đường Phan Thanh Giảng Quận 3 Sàigòn nay là đường Điện Biên Phủ Quận 10 Tp. HCM.

Khi tôi sinh hoạt tại đó, Đại Đức Thích Thanh Cát làm Giám Viện, vào thập niên 1960 ngài đi du học ở Nhật Bản thì Thượng Tọa Thích Độ Lượng làm Giám Viện.

Năm 1964, chùa Vĩnh Nghiêm bắt đầu xây cất thì chúng tôi dời theo sinh hoạt ở chùa Vĩnh Nghiêm do Đại Đức Thích Thanh Kiểm trụ trì, vào thập niên 1970, Đại Đức Thích Thanh Phong, đệ tử ngài Thanh Tứ ở chùa Quán Sứ Hà Nội vào Nam tu học ở tại chùa Vĩnh Nghiêm, khi đó ngài Thanh Kiểm có đệ tử là Thích Giác Dũng du học tại Nhật Bản.

Sau 1975, để có thể giữ chùa được tốt đẹp, nên Hòa Thượng Thanh Kiểm đặt để cho Đại Đức Thanh Phong làm trụ trì, nên sau nầy ngài Thanh Phong xây tu viện Vĩnh Nghiêm để cho Đại Đức Thích Giác Dũng làm trụ trì.

Sau 1975, những nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, nghĩa địa Đồ Thành Sàigòn ở Hòa Hưng, Bắc Việt Nghĩa Trang ở Tân Sơn Nhất, An Dưỡng Địa Phú Lâm, mồ mã trong thành phố HCM đều phải di dời ra ngoại ô, nhưng cũng đặc biệt Hòa Thượng Thích Thanh Kiểm viên tịch, tháp ngài được xây tại sân chùa Vĩnh Nghiêm, còn Hòa Thượng Tâm Giác viên tịch năm 1973 tháp ngài đã được xây dựng ngay cổng vào Nghĩa trang Vĩnh Nghiêm cũng như tu viện Vĩnh Nghiêm ngày nay.

Có tài liệu nào đó cho biết Thiền sư Nhất Hạnh xây dựng nên Đại Học Vạn Hạnh, điều nầy hoàn toàn không đúng, Đại học Vạn Hạnh do Thượng Tọa Thích Minh Châu, ông Chánh Trí Mai Thọ Truyền, ông Hồ Hữu Tường, Thượng Tọa Thích Thiên Ân lập nên, thoạt tiên có 2 Phân Khoa: Phân Khoa Phật học đặt tại chùa Pháp Hội và Phân Khoa Văn Học và Khoa Học Nhân Văn đặt tại chùa Xá Lợi, sau khi Viện Đại Học Vạn Hạnh thành lập xong mới mời Thầy Nhất Hạnh đang du học tại Hoa Kỳ về dạy và sau đó Thầy Nhất Hạnh thành lập Trường Thanh Niên Phụng Sự Xã Hội tại chùa Ấn Quang. Sau đó, có chương trình trao đổi giáo sư nên Thầy Thiên Ân sang Mỹ trong chương trình đó, thầy xây dựng chùa ở California và viên tịch ở đó.

Năm 1964, tôi có bằng Tú Tài Toàn phần Kỹ Thuật, thi đậu vào Trường Cao Đẳng Sư Phạm Kỹ Thuật Phú Thọ, ngay lúc nầy Đại Học Vạn Hạnh được thành lập, và tôi từ nhỏ đam mê đọc Tiểu Thuyết Thứ Bảy nên thích văn chương, đo đó ghi danh theo học tại Phân Khoa Văn Học và Khoa Học Nhân Văn tại chùa Xá Lợi, lớp học là Đoàn quán của Gia Đình Phật Tử Chánh Đạo.

Giáo sư ngày ấy có Tiến sĩ Trần Thành Trị, học giả Hồ Hữu Tường, Nguyễn Khắc Kham, tiến sĩ Trần Cửu Chấn, … ngày ấy học theo mùa và thành tích học tập cấp bằng Chứng chỉ theo mùa học.

Tôi theo học được 2 năm rồi đi Banmêthuột dạy học, rồi đi khóa 27 Thủ Đức, nên phải bỏ học dở dang, đến năm 1970 tôi mới được đổi về Sàigòn và đi học trở lại, lúc nầy Trường đã dời về 222 đường Trương Minh Giảng, Quận 3 Sàigòn. Cho đến năm 1973 tôi mới hoàn tất bằng Cử Nhân Văn Chương tại Viện Đại Học Vạn Hạnh. Sau đó tôi tiếp tục học và đã lấy Chứng Chỉ Cao Học I năm 1974, sau đó tháng 4 năm 1975 miền Nam đứt bóng, Đại học Vạn Hạnh bị đóng cửa.

Do đi Chùa, do đam mê văn chương nên tôi đã theo học tại Đại Học Vạn Hạnh từ khi Trưòng mới thành lập cho đến khi Trường bị đóng cửa. Việc học của tôi cng để giúp cho tôi từ ngạch Giáo sư Trung học Đệ Nhất Cấp (lớp Đệ Thất, Đệ Lục, Đệ Ngũ, Đệ Tứ  - Lớp 6, lớp 7, lớp 8, lớp 9) cải ngạch sang Giáo sư Trung Học Đệ Nhị Cấp (Dạy Đệ Tam, Đệ Nhị, Đệ Nhất - Lớp 10, lớp 11, lớp 12). Trung học Kỹ Thuật Nguyễn Trường Tộ là ngôi trường Kỹ thuật đầu tiên ở Việt Nam, trước tiên nó có nhiệm vụ đào tạo thợ cho xưởng Ba-son. Trụ sở trường xưa kia nằm trên đường Hồng Thập Tự từ ngã tư Mạc Đỉnh Chi đến Tòa Đại Sứ Pháp, sau còn lại tại số 25 bis Hồng Thập Tự, sau Tết Mậu Thân người Mỹ lấy luôn và đền cho Trường là cơ sở Trường Đại Học Sư Phạm Kỹ Thuật ở Thủ Đức, nhưng Hội Đồng Giáo sư Trường năm 1972 quyết định không nhận cơ sở ấy mà chỉ yêu cầu cấp cho cơ sở số 2 Mai Thị Lựu có cổng phụ là 55C Tự Đức, Phường Đa Kao Quận Nhất ngày nay.

Với trường nầy năm 1970 tôi từ Banmêthuột được chuyển về đây, năm 1974 tôi là Hiệu Trưởng Trường nầy, năm 1975 miền Nam đứt bóng, tôi đi học tập cải tạo. Năm 1982, tôi được chỉ định là Hiệu Phó Chuyên môn, một anh bộ đội là Bí Thư Chi Bộ Trần Minh Chánh được cử làm Quyền Hiệu Trưởng, năm 1984 tôi chuyển sang làm Trưởng Phòng Kinh Tế Kế Hoạch cho Công Ty Trang Bị Kỹ Thuật thuộc Sở Công Nghiệp Tp. HCM đến năm 1991 tôi rời khỏi Trường cũng như Việt Nam đi định cư tại Hoa Kỳ cho đến ngày nay. Thỉnh thoảng tôi có được Trường mời tham dự Ngày Nhà Giáo Việt Nam, ngày nầy lần đầu tiên tôi đứng ra tổ chức tại trường vào ngày 20 tháng 10 năm 1982.

Thời đó "củi quế, gạo châu", đói ăn "cao lương", bệnh uống thần dược "xuyên tâm liên" trị bá bệnh. Chính vì vậy mà tôi đành phải rời trường, chuyển sang Công ty, tuy làm Trưởng phòng, nhưng lương khá hơn, đi công tác ở tỉnh có công tác phí, nhờ đó tôi trụ nơi nầy từ năm 1984 cho đến khi đi Mỹ năm 1991.

866410082025