24-8-2011
8664210919
Vào rừng tìm kiếm thiền sư,
Vài căn nhà gỗ, suối, rừng với chim.
Cỏ cây hoang vắng im lìm,
Tìm người quen hỏi, “ - Nghe Thầy đi xa!”
Hỏi thăm chùa, “ - Thầy chẳng có chùa!”
Chỉ pho tượng Phật dưới tàng liễu xanh,
“Vi hoa niêm tiếu” một cành.
Phật tâm ngự đó, mĩm cười gió trăng!
Hỏi thăm Thầy trụ nơi nào?
Chỉ ven rừng, có túp lều vải xanh.
Cột giăng đây đó cây cành,
Lều kia khép kín, gỗ khô rụng vài.
Sư không có một mái chùa,
Rừng mênh mông đó, nai, rùa sống chung.
Thênh thang bước rộng ngày dài,
Hóa duyên chẳng rộn, về không bận về.
Ngày thứ bảy, tôi có mấy người khách từ Ohio đến thăm, bạn học trên 50 năm gặp lại, chúng tôi ăn uống, trò chuyện gần 5 giờ mới thả khách ra về, hôm sau Chủ nhật lại đi dự đám cưới, mới tảng sáng Thứ Hai điện thoại reo, bốc lên nghe giọng cô em họ nói :
- Hôm nay anh có đi đâu không? Một chút em sẽ đến thăm, báo trước sợ anh có việc đi, lại không gặp.
Cô ta nói xong lại trao điện thoại cho em, nói với tôi:
- Anh có đi đâu không? Một lát nữa em chở chị Ba sang thăm anh chị nghe!
- Hôm nay không đi đâu hết! Lúc nào tới cũng được.
Tôi có nghe tin cô em Huỳnh Thị Nga, con chú tôi sẽ đi du lịch sang Mỹ, cô ấy sẽ đặt chân tới Mỹ tại New York trưóc, sau đó đứa cháu sẽ rước về ở Maryland mười bửa, nửa tháng, trong thời gian này, có thể cô ta sẽ đến chỗ tôi, để thăm người em ruột là Huỳnh Bảo Toàn, nhân tiện thăm tôi luôn.
Vì nhà tôi đang bệnh cần chăm sóc hàng ngày, tôi không thể bỏ đi, nếu không tôi sang Maryland thăm, để cô ấy dành thì giờ đi đến Washington DC có nhiều chỗ dáng viếng thăm cho biết, nào là Toà Bạch Ốc, điện Capitol, tượng đài Tổng thống Lincoln, bức tường tưởng niệm Chiến tranh Việt Nam, các phòng triển lãm …
Mấy năm trước, có một cậu học trò trước khi đi du lịch ở Mỹ, liên lạc với tôi xin địa chỉ để tới thăm, lúc đó tôi liên tưởng tới một cậu đàn em khác ỏ Đức, có việc sang Cali, cậu ta cũng xin số điện thoại địa chỉ, hẹn đến thăm tôi, nhưng khi cậu ta sang tới Cali rồi mới biết đất nước Mỹ bao la, không phải như các xứ Âu Châu, nước nọ lái xe vài tiếng đồng hồ là tới nươc kia. Do vậy, cả hai đều chẳng có ai tới thăm tôi được như họ muốn.
Vã lại ở chỗ tôi không có gì đáng xem, trừ ngày Derby Day là ngày đua ngựa, ngay cả nữ hoàng Elizabeth có năm cũng đến dự và những Cave khá nổi tiếng.
Gần trưa, Toàn mới chở Nga đến thăm tôi, tuy hai nhà ở rất gần cách nhau chừng mười hay mười lăm phút lái xe, nhưng chúng tôi cũng ít gặp nhau, nhà tôi nấu một nồi Phở Chay đãi Nga và Toàn. Nga từ nhỏ không thích ăn thịt mỡ, sẵn chú tôi ăn chay trường, Nga tiện thể ăn theo, nên không phải vì lý do tôn giáo.
Nga mang sang cho tôi một gói trà tàu và mũ trôm, mặc dù tôi thích uống trà tàu vào mỗi buôi sáng, nhưng gói mũ trôm quí hơn vì ở đây trà tàu mua được, nhất là Trà Vương 103 uống vào vị ngọt thấm dần, còn mũ trôm không có để mua.
Nga và tôi cùng tuổi Tỵ, hồi nhỏ cả hai đều học vở lòng ở Trường làng Bình Mỹ, bên kia sông vì chú tôi dạy trường đó, sau đó cuộc Cách mạng mùa thu 1945 xãy ra, chú tôi về tỉnh Châu Đốc dạy học, Trường làng Bình Mỹ không thầy dạy phải đóng cửa, trường làng Bình Thủy, cũng không có thầy giáo, con của một ông thầy giáo đã về hưu, mượn trường mở lớp dạy tư, Nga và tôi học tư với thầy giáo này, sau đó Nga theo chú tôi lên Châu đốc học, tôi tiếp tục học tư, thi đậu bằng Sơ Đẳng Tiểu Học, nhà không đủ sức cho tôi đi Long Xuyên học, đến năm 1954 tôi mới được lên Châu Đốc ở nhà chú tôi đi học lại, tôi học lớp Nhì thì Nga đã vào Trung Học Thủ Khoa Nghĩa học Đệ Lục hay Đệ Ngũ rồi.
Những lần về Việt Nam, có khi tôi ngủ tại nhà Nga, nhưng ít khi có thì giờ nhắc lại chuyện xưa, chuyện họ hàng, gia đình. Lần này gặp Nga tại nhà tôi, tôi có thì giờ nên hỏi Nga về mấy người trong tấm ảnh Hoa Hậu AnGiang, Nga chỉ biết thêm có một cô đứng cạnh Hoa Hậu và hứa khi về Châu Đốc sẽ tìm hiểu cho biết sau.
Tôi có dịp hỏi Nga về những bạn của cô như Châu Thị Bạch Tuyết, Tùng, Hoa Châu, Hoa Quách, Tuyết Ngọc …
Nga và Toàn nhắc nhau những người ỏ hai dãy phố chạy song song với nhà lồng chợ, đoạn Bar Nam Hiệp, Một bên có thầy Tính.., bên kia có thầy Hỷ, thầy Muôn…
Nga cho biết kinh Lò Heo cũng như kinh Ông Cò đã san lấp rồi, mặc dù Châu Đốc đã phát triễn nhiều, nhưng những căn phố xưa chỉ có thể cơi lầu, cất mới lại, những con đường những căn phố ở trung tâm phố thị và cả người Châu Đôc cũng không thay đổi nhiều.
Môt chút nói về Trường Nữ Tiểu Học Châu Đốc, ngôi trường mà bác Phạm Ngọc Đa làm Hiệu Trưởng, chú tôi dạy ở đó nhiều năm, khoảng năm 1968 Nga cũng được đề cử làm Hiệu Trưởng, nhưng cô tự lượng sức mình không kham nổi, nên từ chối rồi xin chuyển về Bộ Giáo Dục ở Sàigòn.
Một chút nói về Bồ Đề Đạo Tràng, Ban Quản Trị mở rộng, xây cất thêm lầu Chuông, gác Trống tráng nền xi măng, thu hẹp diện tích sống của cây, cây Bồ Đề úa lá, cành khô người ta phải nhờ tới một bộ phận chuyên môn của Tỉnh An Giang lên tìm phương án cứu sống cây, chi phí mất vài chục triệu.
Nghe nhiều người đi du lịch Mỹ tưỏng cũng dễ, hóa ra hai chị em Nga và Diễm cùng xin đi, do giấy mời Họp mặt của cựu học sinh Trường Phan Thanh Giản Cần Thơ, vào phỏng vấn, Mỹ chỉ cho Nga đi, Diễm thì không. Còn cô em dâu của Huỳnh Hữu Chí cựu học sinh Trường Quốc Gia Nghĩa Tử, đưọc giấy mời dự Họp mặt của Trường này, mấy lần xin đi đều bị từ chối, năm nay con gái bảo lãnh du lịch sang Úc, để cho việc xin du lịch sang Mỹ lần sau sẽ dễ dàng hơn.
Do thứ Tư Nga trở về Maryland, để Chủ Nhật về lại New Jersey cho nên tôi gọi điện thoại cho Lê Quang Ngọc Nhẫn, con gái của thầy tôi Lê Quang Điện, nói chuyện với nhau, có thể hẹn trước để gặp nhau, tránh trường hợp July Fourth năm 2010, tối hôm ấy gọi Cellphone cho Nhẫn không đuợc, sáng hôm sau tôi về, không thể hẹn để anh em gặp mặt, thăm hỏi nhau một chút.
Ngày nào còn đi làm, cứ nghĩ khi về hưu có thì giờ sẽ đi chỗ nọ, thăm chỗ kia, nhưng khi về hưu tuổi già, sức yếu tật bênh không hẹn mà tới, nên không thể đi đâu, ngay cả về thăm quê, thăm lại mồ mả ông bà, nơi chôn nhau cắt rốn của mình cũng có khi rất muốn, mà hẹn lần lượt rồi lại qua đi.
Quê hưong đã xa lại càng xa vời vợi.
Thứ Tư 17-8-2011
Huỳnh Bảo Toàn, Huỳnh Thị NgaSáng nay dậy nếu thấy mình vẫn sống,
Xung quanh giường chỉ có gối chăn.
Sẽ tự hỏi bạn đời ra sao nhỉ ?
Canh đêm trường nghe tiếng dế, lạnh lùng trăng!
Sáng nay dậy thấy một ngày mới nữa,
Bên cạnh giường không phải người thân
Họ nằm yên chờ đợi ngày tới bửa !
Sống cho tròn một kiếp nhân sinh.
Sáng nay dậy thấy công viên đầy lá,
Đêm đã nằm trên băng đá ngủ yên
Thu lá rụng, Đông về đầy tuyết giá,
Đêm qua ngày nhìn tứ cố vô thân.
Sáng nay dậy thấy mình vẫn thở,
Mở mắt nhìn, mình vẫn sống bên nhau.
Cám ơn em, ta sống thêm ngày hạnh phúc,
Tuổi cổi cằn không côi cút cuối đời.
8/2011