Pages

Monday, January 6, 2014

Một mùa Đông khắc nghiệt trên vùng đất Mỹ



Theo dự báo thời tiết, hôm nay 6-1-2014, nhiệt độ xuống âm 100 F, hôm qua con trai tôi cho biết, trường các cháu sẽ đóng cửa, nên sẽ gửi hai đứa cháu nội cho nhà tôi trọn ngày.

Đứa cháu nội gái là chị lớn, năm nay được 11 tuổi, mỗi khi sang ở nhà với chúng tôi, đều thích ăn cháo nấu với Grillers Orginal chay, cho nên sáng sớm nhà tôi đã thức dậy, bắt nồi cháo cho cháu nội sang ăn sáng và cả ngày, cháu vẫn thích thế.

Nhà tôi đợi mẹ các cháu đưa sang, không thấy nên gọi điện thoại hỏi, mẹ cháu cho biết đã xin công ty, được làm việc ở nhà để trông nom các cháu. Biết thế, nhà tôi nhờ tôi mang cháo sang nhà cho chúng ăn. Cẩn thận, nhìn thời tiết trên máy vi tính thấy – 10 F (tương đương với khoảng âm 190 C), tôi trang bị bằng cách mặc ấm, còn đội mũ, mang găng tay.

Ra tới xe, mở khóa được nhưng không mở cửa xe được vì nhiệt độ xuống thấp, cửa xe bị dính lại, thêm cái lạnh giá rét của gió, tôi đành quay vào nhà, ngồi trong nhà nghe gió rít từng cơn.

Nghĩ đến những người nghèo khó, những kẻ không nhà (homeless), họ phải chịu giá rét, khốn khó, không phải chỉ có người lớn mà còn trẻ con. Cho nên mùa Đông một số có phương tiện họ di chuyển xuống phía Nam cho được ấm áp, họ khác nào như những bầy chim di chuyển trốn lạnh, tìm cái ăn.

Không đi đâu được, tôi lang thang trên mạng, đọc được bài của Văn Quang viết về những vụ cướp giật, lọc lừa của vài tài xế Taxi, chủ khách sạn, ngưòi buôn bán … ở Hà Nội, Nha Trang, Sàigòn. Tôi mới từ Sàigòn về chưa đầy tháng nay, những chuyện đó đọc báo có thấy hàng ngày xã hội nhiễu nhương, còn bản thân tôi chỉ bị phiền.

Khi vào Việt Nam bị an ninh cửa khẩu Tân Sơn Nhất giữ hơn nửa giờ, để điều tra về vấn đề an ninh, tôi không liên can, dính dấp tới bất cứ câu hỏi nào, cuối cùng họ hăm dọa tôi nếu tham gia đảng phái, lần tới sẽ không cho về ! Và khi tôi đi ra, nhân viên VietNam Airlines bắt tôi đóng 151 US$ để đổi ra 150 US$, tôi hỏi sao phải đóng thêm 1 US$, cô ta trả lời : “Ở đây thu tiền VN$, nên tính theo hối xuất”. Tôi đáp: “Tôi đóng dollar chớ tôi đâu có đóng tiền Việt Nam”. Cô ta im lặng ghi phiếu cho tôi 150 US$. Trong khi nhận của tôi 151US$ !!!!!!!

Tôi cũng vô tình đọc được mấy bài thơ của Chế Lan Viên, trong tập sách do tôi biên soạn Hai Mươi Năm Văn Học Miền Bắc 1954-1975, không có ai ở gần để chia sẻ, tôi đọc cho nhà tôi nghe, để thưởng thức nhà thơ lớn của Việt Nam ta, nhà thơ tiền chiến, sống ở miền Bắc. Xin mời đọc.

Ai? Tôi!
Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
Tôi! Tôi - người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình trong mọi cuộc xung phong
Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
Ai chịu trách nhiệm vậy?
Lại chính là tôi!
Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời
Tôi ú ớ
Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong
Mà tôi xấu hổ
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười
1987
Bánh vẽ

Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ
Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn
Cầm lên nhấm nháp
Chả là nếu anh từ chối
Chúng sẽ bảo anh phá rối
Đêm vui
Bảo anh không còn có khả năng nhai
Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc…
Thế thì còn dịp đâu nhai thứ thiệt?
Rốt cuộc anh lại ngồi vào bàn
Như không có gì xảy ra hết
Và những người khác thấy anh ngồi
Họ cũng ngồi thôi
Nhai nhồm nhoàm
(“Prométheé 86”, Văn học và Dư luận, 8-1991)

Ngày 6-12-2013 một cơn bão tuyết ở miền Đông Bắc Mỹ, nay một đợt lạnh lại đến trong ngày 6-1-2014, nhưng theo kinh nghiệm, tháng 2 mới là tháng lạnh nhất của mùa Đông, mong rằng thời tiết sẽ không quá khắc nghiệt, để cho những người nghèo không phải chịu vô vàn khó khăn trong đời sống của họ.

No comments:

Post a Comment