Năm tôi lên11
tuổi, chị tôi được cha mẹ gả đi lấy chồng, đưa dâu bằng chiếc đò máy, đây là
chiếc ghe hầu xưa, thời đó sau Cuộc Cách mạng mùa Thu không còn dùng nữa, nên
người ta mua lại, gắn chiếc máy đuôi tôm để đưa đám cưới ở nhà quê, vì đường tráng
nhựa xe hơi chạy được, không có bao nhiêu chủ yêu giao thông đi lại bằng đường
thủy, tiện lợi vì miền Nam chằng chịt sông ngòi.
Cha tôi không
thích trẻ con đi theo người lớn ăn cưới hoặc là ăn giỗ, nhưng đám cưới chị tôi,
tôi được đi theo đưa dâu về nhà trai, được ngồi ăn ở bàn đãi khách thịnh soạn.
Tôi nhớ mãi về thức ăn trên bàn tiệc có món lẫu vịt tiềm, chú em làm thầy giáo
thấy có trái táo đỏ tươi, chú ấy dùng muổng múc bỏ vào miệng, “ngậm bồ hòn làm
ngọt”, chú nói đủ cho tôi ngồi bên cạnh nghe: “Nóng quá chắc phỏng miệng rồi
anh ơi !”.
Hồi đó, tôi
thích chuyến đưa dâu ấy, vì được đi với bác, chú, cô là người thân trong gia đình,
vinh hạnh lắm chớ ! Nhưng tôi cứ có câu hỏi lởn vởn trong đầu “Cha tôi rất nghiêm
khắc, sao lại cho tôi đi theo đưa dâu”. Nhiều năm sau, tôi mới biết cha tôi muốn
tôi biết nhà anh rể tôi ở đâu, để có khi cần sai tôi đến đó. Lần khác tôi được đi
rước dâu, đi với bác với chú với các cô. Đó là đám cưới chú tôi, tôi và người
anh con bác tôi, hai đứa được chọn đi để bưng mâm lễ vật. Lần khác được đi với
cộ Dượng, chú tôi đưa dâu là chị họ của tôi, khi đó bác trai của tôi đã mất rồi,
lần nầy đúng là đi đưa dâu, tôi không phải làm chi hết. lần khác nữa, tôi được đi
đám cưới con chú tôi, lần nầy tôi phải làm rể phụ, bưng mâm trầu rượu đi trước
họ đàng trai. Đó là những đám cưới đáng nhớ trong đời tôi.
Tôi gả cuới
đến 3 đứa con, hai đứa con gái lớn do tôi không về Việt Nam được, nên anh tôi làm
chủ hôn, đến con trai, tôi mới làm chủ hôn, tôi đã mượn nhà anh tôi để làm lễ,
nhưng anh tôi nhắc nhở, yêu cầu mọi người bỏ giày dép khi vào nhà, tôi nghĩ anh
tôi quý nhà hơn quý khách, nên tôi bỏ qua thủ tục lễ gia tiên, chỉ phải đại diện
hai họ cám ơn khách đến dự tiệc cưới tại Đệ nhất khách sạn.
Từ năm 1996
cứ 2 năm tôi về Việt Nam thăm nhạc gia và anh chị em tôi, từ năm 2009 tôi về hưu,
nên mỗi năm mỗi về thăm thân nhân. Mỗi lần về tôi đều có đi thăm chị tôi, sức
khỏe chị có yếu đi, nhưng vẫn còn đi tới lui trong nhà. Năm ngoái, tôi có về một
lần vào gần cuối năm và đầu năm nay tôi cũng có về, đi thăm chị vẫn ngồi trò
chuyện với tôi.
Sau khi tôi
về Mỹ rồi, nghe chị có nhập viện ở Long Xuyên rồi vài hôm được xuất viện về nhà.
Tôi có người cô ruột không chồng con, sống với cha mẹ tôi, sau khi cha mẹ tôi
qua đời năm 1954, cô ấy sống với anh em chúng tôi. Một hôm cô nằm nghỉ rồi quy
tiên trước giấc ngủ đêm, thọ 91 tuổi. Nghĩ chị tôi cũng có thể thọ như người cô,
vài tháng nữa tôi sẽ về thăm. Không ngờ chưa thăm chị thì con gái tôi báo tin
chị đã ra đi rồi.
Chúng tôi có
6 anh em: Anh thứ Năm mất năm 2012, cô em Út mất năm 2016, ông anh thứ Hai mất
năm 2017. Nay đến phiên chị mất. Anh em chỉ còn lại chị thứ Tư và tôi.
Thứ Hai, tôi,
thứ Tư, Út, thứ Ba, thứ Năm
Nghĩ rằng
trong kiếp nhân sinh, chị tôi đã làm tròn phận dâu con. Cũng đã làm trọn bổn phận
làm vợ làm mẹ, hưởng phước với đàn con, cháu, chắt. Rồi ai cũng sẽ trở về với cát
bụi. Cầu nguyện cho chị được siêu sanh miền tịnh độ.
Mời xem thêm
hình ảnh tại:
8664130819
No comments:
Post a Comment