Giấu kín
Hắn nhìn dòng Ohio chảy, trời trong sông rộng, kỷ niệm ào ạt trào dâng, nào là bạn học vở lòng, tiểu học, trung học cả đại học hắn đã gặp trong chuyến nghỉ hè năm nay.
Tuy vậy, hắn vẫn còn chưa gặp mấy thằng bạn, đứa thì cùng với hắn lật đất cày bắt dế mun, dế lửa, đứa thì trèo cây bắt sáo sậu, sáo trâu, đứa thì tát rạch mò cá, bắt cua.
Nhưng hắn nhớ nhất cô bạn nhỏ viết những dòng mực tím, xé giấy trong tập vở học trò: …“Em cũng thương anh, giấu kín đừng cho ai biết nghe anh!”. Ba chục năm sau gặp lại, nàng đi với đứa con trai, hai người nhìn nhau, im lặng.
Rồi hai mươi năm sau, trong câu chuyện bên nhà chị hắn bỗng đưa tin: “ Thường Nga nói em nó Yến Lan chết rồi!”. Nghe xong, hắn thấy nhói trong tim.
Dọc đường gặp bạn
Sơn bước lên khỏi con đò, thấy người bạn cũ cùng học lớp Đồng Ấu trường làng, đang dắt xe đạp đi bên lề đường, cả hai mừng rỡ sau trên 50 năm gặp lại, bạn hỏi:
- Mầy có ghé thăm Thầy không ? Năm nay chắc Thầy già lắm, không chừng đã chin mươi!
- Ừ! Đã chín mươi !
Người bạn vui vẻ hỏi tiếp:
- Chắc Thầy còn khỏe mạnh hả ?
Sơn ngập ngừng đáp:
- Không! Thầy mất năm rồi Độ ơi!
Cả hai im lặng, cùng nhìn về phía ngôi trường cũ, mái ngói rêu phong cách đó không xa.
Phù Du
Hắn nằm đó không như những ngưòi khác mặc quốc phục gấm xanh bông bạc, đầu bịt khăn đóng, hay mặc Âu phục, trái lại hắn mặc chiếc áo tràng lam, trông hắn thảnh thơi trong chiếc quan tài còn mở nắp.
Ai cũng bàng hoàng, khi nghe tin hắn chết đột ngột sau buổi uống trà ban sáng, nhiều kẻ thương vì hắn nhân từ, biết kính trên nhường dưới, có kẻ tiếc vì sở học của hắn tuy không hơn người nhưng có căn bản, cũng có người hả dạ vì hắn hay nói thật làm mất lòng người.
Hắn ít đi chùa, lễ Phật, người nói hắn tu thiền, kẻ bảo hắn niệm Phật, người lại bảo hắn tụng kinh. Chỉ hắn mới biết, hắn làm theo lời Tổ dạy; “Bình thường Tâm thị Đạọ”
Khi chiếc áo quan đóng lại, sáu mươi năm cuộc đời trải qua, hơn thua, danh lợi, có không, khen chê chỉ là phù du trong kiếp con người. Hắn đâu còn nữa.
Hai Mẹ Con
Chiếc xe bus nặng nề chậm chạp rời trạm, thằng bé quần đùi đen, ngực trần, chân đất vừa khóc vừa chạy bên hông xe gọi với theo mẹ: - Má! Cho xin một ngàn mua gói xôi ăn sáng đi má!
Người đàn bà lam lũ, đầu đội khăn chàng tắm thò đầu ra khung cửa nói to, cố át tiếng nổ của dộng cơ: - Về ăn cơm đi!
Thằng bé không chạy theo kịp xe bus, cố thét to cho người đàn bà nghe: - Còn chén cơm nguội trong nồi, con Thúy ăn hết rồi má!
Người đàn bà rút đầu vào xe, sửa lại thế ngồi, kéo chéo khăn lau lau khô giòng lệ vùa mới chảy. Chị ta tảo tần buôn bán, cảnh nhà nghèo thương con đứt ruột!
Sau Cánh Rừng Già
Trong Trại cải tạo, người ta phải làm lụng quần quật, đói ăn triền miên, đói vật chất tháng nọ, năm kia dẫn đến đói tâm lý, nên người trong trại phải mưu sinh vào rừng kiếm cái ăn, nào nấm, nào măng le, nào bứa, gùi. Có hôm đốn cả cây có trái chín đỏ y như trái vải, kẻ nào tham ăn nhiều vào bị đi tiêu, ói mửa ra máu từ đó họ đặt tên cây ấy là cây sặc máu, vẫn còn nhẹ hơn có nhóm ăn trúng nấm độc đôi ba kẻ chết, người nằm viện bảy tám tháng trời.
Một hôm tôi đi rừng với Thiện, hắn tâm sự:
- Anh em mới nói nghe! Mấy hôm em bị gọi lên Ban Chỉ Huy Tiểu Đoàn về vụ mấy tên trốn Trại, chúng nó đánh em mấy trận, còn dặn kỹ không được nói cho ai biết.
Lòng bâng khuâng xót thương, căm hận bọn đầu trâu mặt ngựa luôn luôn nói nhân nói nghĩa.
HAT 4-9-2010
No comments:
Post a Comment