Pages

Thursday, February 1, 2024

Hối hận không nguôi

Vài năm nay, tôi có 2 chuyện lấy làm tiếc, nguyên nhân do mình nhớ nhầm hay không nhớ, người cao niên thường nhớ nhớ quên quên. Còn quên luôn chẳng hạn như đi lạc không biết đường về, ăn rồi mà quên tưởng mình chưa ăn hoặc như cựu Tổng Thống Ronald Reagal không nhớ rằng mình từng là Tổng Thống Hợp chủng Quốc Hoa Kỳ, bệnh nầy có tên là Alzheimer.

Chuyện của tôi là 2, 3 năm trước, tôi gặp lại một em cựu học sinh của Trung học Kỹ thuật Nguyễn Trường Tộ, tôi hỏi thăm về thân phụ của em ấy, em đã trả lời :

-         Thưa Thầy ! Ba con mất năm rồi.

-         Mất ở đâu ?

-         Dạ thưa thầy mất tại nhà ở Việt Nam.

-         Xin lỗi ! Vậy mà từ lâu nay tôi tưởng ba em và gia đình đã đi Mỹ, vì từ lâu tôi không gặp các em, nên tôi không rõ tin tức. 

Đó là lần tôi gặp lại Phạm Việt Mỹ trong buổi họp mặt Tri Ân Thầy Cô của Trung học Kỹ thuật Nguyễn Trường Tộ và Trung tâm Chuyên nghiệp Phan Đình Phùng, trong dịp Ngày Nhà Giáo Việt Nam, nên thầy trò có dịp gặp nhau.

Tôi ân hận vì từ năm 1995 tôi đã trở về thăm Việt nam và sau khi về hưu năm 2009 hàng năm tôi đều có về Việt Nam thăm thân nhân và bạn bè, vậy mà tôi không nhớ, không có một lần thăm anh Phạm Văn Sự nguyên Hội Trưởng Hội phu huynh và giáo sư Trung học kỹ thuật Nguyễn Trường Tộ.

Ngoài chức vụ Hội Trưởng đó, anh còn là Cựu học sinh Trường Kỹ Thuật Cao Thắng, là đàn anh của tôi trong ngành Quân Cụ.

Phạm Văn Sự - Huỳnh Ái Tông

Nhưng tôi có kỷ niệm sâu đậm hơn hết với anh là vào tháng 4 năm 1975, có thể là vào ngày 20 hay 24 anh và tôi chỉ có 2 người ngôi bên nhau tại quán bia trên đường Nguyễn Du, trước cổng vườn Tao Đàn, lần đó anh đã cho tôi biết đon vị Quân cụ của anh yểm trợ tất cả các đơn vị thuộc biệt khu Thủ đô, chỉ có thể cung cấp đạn dược cho Pháo binh bắn trong vòng 30 phút. Như vậy theo anh việc cung cấp đạn dược rất căng để bảo vệ thủ đô Sàigòn. Theo anh, nhừng đơn vị khác chắc còn tệ hơn!

Tôi còn nhớ sau 30 tháng 4 năm 1975, tôi còn đến nhà thăm anh ở đường Võ Di Nguy Phú Nhuận, anh đang trông nom ngôi trường Tiểu học tư thục của anh.

Rồi tôi đi học tập cải tạo, lúc trở về mãi lo cơm áo gạo tiền, tôi không nhớ để thăm anh và cũng không ai nhắc đến anh, nên tôi quên anh luôn cho đến khi gặp lại Phạm Việt Mỹ con của anh, tôi thật sự ân hận và hối tiếc mình đã quên một bậc đàn anh đáng mến, trong những giờ phút nước sắp mất nhà sắp tan vẫn còn ngồi bên nhau tâm tình về vận nước nổi trôi. Vậy mà tôi đã quên anh Phạm Văn Sự Cựu Hội Trưởng Hội Phụ huynh và giáo sư Trung Học Kỹ Thuật Nguyễn Trường Tộ, Thiếu Tá Chỉ huy phó Đơn vị Quân Cụ Yểm trợ Quân khu Thủ đô. Đáng trách và tôi đáng tiếc không có một lần thăm lại anh. Anh có 2 con trai học tại Trung học Kỹ thuật Nguyễn Trường Tộ là Phạm Việt Hùng và Phạm Việt Mỹ.

Lại một chuyện khác, xảy ra chừng 10 năm trở lại đây, thỉnh thoảng về Việt Nam, tôi đi thăm giáo sư Trần Phác Lạc, anh Lạc tốt nghiệp Sư Phạm Kỹ Thuật Ban Kỹ Nghệ Họa khóa 1, tôi khóa 3. Trước 1975, thời đi dạy học, lúc cùng dự hội thảo, lúc cùng dự Hội đồng Giám Thị, khi cùng dự Hội đồng Giám khảo nên thỉnh thoảng gặp nhau, hoặc cùng nhau họp mặt ở nhà hàng ăn uống, trở nên thân tình.

Có lần anh mời tôi tới nhà anh dùng bữa cơm thân mật, anh cho biết có thêm giáo sư Trần Công Lan cùng với anh dạy ở Kỹ thuật Cao Thắng. Xin nhắc thêm, chị Triệu Thị Chơi giáo sư Nữ công Gia Chánh cũng tốt nghiệp Sư Phạm Kỹ Thuật cùng khóa với tôi, là phu nhân của anh Lạc.

Trong bữa ăn anh Lan kể cho tôi nghe chuyện anh được thời, làm giàu khi buôn bán Dollar ở Kios trên đường Nguyễn Huệ, anh có nhiều cây vàng cất giữ trên trần kios, có xe Peugeot 504. Sau 1975, xe gửi người ta đi ngang không dám nhìn nó, đúc mới nấp cống bể để cho bà con đi lại được an toàn, nhưng thật ra giấu vàng cây trong đó, để tránh bị đánh “Tư sản mại bản”.

Vậy mà năm sau và vài năm sau đó, anh và tôi đuợc mời tới dự Họp mặt Tri ân Thầy Cô của Trường KT Cao Thắng, gặp anh tôi không nhớ tên anh, đành lãng tránh để khỏi tiếp chuyện với anh Lan. Cũng là một chuyện đáng trách vì cái bệnh hay quên! Có thể anh giáo sư Lan sẽ nghĩ thầm: “Cái thằng cha vô tình, gặp lại mình mà không chào hỏi nhau, làm như chưa từng quen biết vậy !”. Sự thật không phải vậy đâu nghe anh Lan.  

Cựu Hiệu Trưởng Lê Đình Viện phát biểu

Không biết rồi đây còn những chuyện quên quên nhớ nhớ nào, sẽ gây buồn phiền cho những bậc thầy, đàn anh. Mong được sự thông cảm và tha thứ vì chứng bệnh của ngưiờ già gây ra.  

866402012024







No comments:

Post a Comment