Còn vài hôm
nữa thì sẽ cuối năm cũ 2025, bước sang năm mới 2026, cho nên tôi muốn nhân đây
nói chuyện cũ, để sang năm mới không còn chuyện cũ vấn vương. Tôi nhớ tới người
bạn gái truân chuyên. Năm 1975, trước khi miền Nam đứt bóng, cô ta đang làm sở
Mỹ, nên được Mỹ bốc đi bằng phi cơ Mỹ. Trước khi rời Việt Nam, cô có gọi tới văn
phòng của tôi, nhưng tiếc lúc dầu sôi lửa bỏng đó, tôi đi với anh cựu Hiệu Trưởng
Trung học Y Út Banmêthuột, uống cà-phê ở quán Út Bạch Lan tại Đình Tân Kiển, đường
Nguyễn Bỉnh Khiêm Đa Kao để anh ta tâm sự việc nhà và cho tôi biết Banmêthuột vừa
mới mất đêm qua, vợ con anh đang ở đó, chẳng biết ra sao !
Trở lại chuyện
cô bạn gái của tôi, sang Mỹ cô lấy một anh chồng người Việt, vài năm sau vợ con
anh sang, anh phải rời cô ta để sum họp với gia đình mình, về sau cô ta lập gia
đình với một nhà văn, họ có với nhau một cậu con trai, lớn lên cậu nầy lấy vợ
người Đại Hàn, còn cô ta về sau bệnh mà mất, họ sống với nhau có hạnh phúc, năm
nào đó, tôi đến Virginia tham quan và có đến thăm gia đình họ. Năm nào đó, cách
nay chừng 5, 7 năm cô ấy bệnh mà mất, ngoài chồng và con, cô ấy còn có đứa con
trai nuôi đã có gia đình con cái. Có thể nói đời sống của cô ấy cũng được hạnh
phúc viên mãn.
Hôm qua, tự
nhiên tôi nhớ tới một người chị, chị ấy với tôi không họ hàng, ông thân chị ấy
tôi gọi là bác, còn mẹ chị ấy tôi gọi là cô. Chị ấy sống tại Sàigòn với người bạn
gái tên Nguyệt, người gốc Biên Hòa. Chị ấy tôi gọi là Chị Tám, gia đình chị ấy
có nhiều anh chị em, một người em chị ấy là anh Lân, tôi có học chung với anh
ta năm lớp Nhứt tại Trường Nam Tiểu Học Châu Đốc, sau nầy nghe nói anh Lân lập
gia đình rồi về Tri Tôn sinh sống (nơi quê hương của nhà văn Lưu Nhơn Nghĩa tác
giả quyển Như Cánh Chuồn Chuồn). Khi tôi
học lớp Nhất Trường Nam Tiểu Học tỉnh Châu Đốc thì Nghĩa đã học lớp Đệ Ngũ trường
Thủ Khoa Nghĩa, nhưng chúng tôi có đi chung Trại Hè Toàn Quốc Vùng Tàu năm
1956.
Trong trại Hè
nầy có việc đáng nhớ liên quan tới Nghĩa, nguyên do trại Hè tổ chức cho Học
sinh Trung, Tiểu học thời gian 3 tuần, trại sinh có những em còn nhỏ, nhớ nhà tối
ngủ còn mớ: Má ơi ! Má! Có em còn “đái
dầm”, nằm giường tầng trên, đái dầm nước đái chảy xuống ướt người tầng dưới, nửa
đêm giựt mình thức dậy, la hét om xòm. Một đêm kia, có 2 em bỏ trốn, ra bến xe
mua vé về Sàigòn. Sáng ra, Trại Trưởng biết tin, báo Cảnh Sát, nên khi 2 em nầy
về tới Biên Hòa, bị chốt Cảnh Sát bắt được, gửi xe đò trả về lại Trại, nên từ đó
Trại tổ chức canh gát, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Một hôm có phiên tôi gát,
Nghĩa đến chơi, thấy có con chó trắng, nhỏ dễ thương, nên Nghĩa bắt lấy nó, cầm
lên chơi, bị con chó ấy cắn, rồi Nghĩa thả nó ra.
Trại Trưởng
biết sự việc, nên ông cẩn thận đưa Nghĩa đi chích ngừa chó dại. Thuốc phải chích
liên tục 21 ngày, cho đến ngày về chích vẫn chưa đủ liều, nên bệnh viện đưa thuốc
bắt Nghĩa phải mang về bệnh viện Châu Đốc chích tiếp cho đủ liều.
Bao nhiều năm
qua, còn chút chuyện để nhớ, ghi lại kỷ niệm thuở xưa, nay đã 69 năm rồi.
866428122025


No comments:
Post a Comment