Trở về
Sàigòn năm nay, bỗng dưng tôi được vài người bạn gửi Email hay gọi phone tới hỏi
thăm, làm cho tôi rất bất ngờ, tự hỏi sao họ biết tôi đã về.
Sau đó
tôi mới biết, những người bạn này đã đọc bài trên trang blog của tôi.
Có người
dường như chờ đợi đã lâu, vội mời tôi đi ăn ở Hùng Vương Plaza khu Chợ Lón, ở
Hoa Đăng khu đất hộ Đakao để thăm hỏi, chuyện trò.
Có người
đã lâu, trên 30 năm trước chỉ quen biết nhau qua công tác giáo dục đôi lần,
tình cảm gắn bó từ đó, nay hẹn gặp để còn nhiều chuyện gặp mặt rồi mới nói hết,
chớ trên phone chuyện trò chưa thỏa.
Mấy cô học
trò, trong đó có cô nhận làm con gái nuôi của tôi, sau mấy ngày bận rộn làm lễ
Vu qui cho con gái, vội vàng tới thăm.
Có người
hẹn gặp trong buổi họp mặt nhỏ, nhưng hôm đó chính tôi bận tiếp mấy anh chị học
trò cũ, bạn tôi lại hẹn một ngày khác, anh cho biết vì cần gặp mặt cho vui, nay
còn đây, mai chẳng biết có cơ hội gặp lại nhau không ? Tuổi già nhiều thứ tật bệnh,
mưa nắng bất thường. Nghe thật não lòng, cho nên phải nhận lời khi anh hẹn lại
vào ngày hôm sau.
Có người
gửi cho bốn, năm ngàn Úc kim, chỉ vì muốn tạo điều kiện để họp mặt nhau tại
Sàigòn, nơi đây chúng tôi đã nếm trải tuổi thanh xuân, những hôm gặp nhau tại
nhà, có lúc cùng nhau qua phố thị Sàigòn. Nhưng tôi đã từ chối khi người ta
mang tiền đến giao, bạn có lòng tốt, nhưng tôi xét mình chẳng làm chi cho bạn
sao lại nhận tiền của người ta, mình chưa cần sao lại phải chịu ân, mang nợ. Tạo
thêm duyên nợ với người ?
Có người
đến nhà, để hỏi thăm vài chi tiết ngày xưa tôi hoạt động trong đoàn thể, họ chẳng
ngại ngùng cho biết, những tra vấn nơi họ, nếu không hỏi, lớp người chúng tôi một
mai đi rồi, không được ghi lại chính xác, hậu sinh sẽ khó sưu tầm nguồn gốc, số
liệu.
Nhân ngày
Nhà Giáo Việt Nam, tôi được mời trở lại trường xưa dự lễ, nơi đó đầy ấp kỷ niệm
nghề nghiệp, tình nghĩa thầy trò, bảng xanh, phấn trắng. Dầu muốn, dầu không
tôi cũng sẽ bị những hình ảnh xưa quay về, có những xúc cảm buồn, vui. Tôi nhớ
năm đầu tiên Ngày nhà giáo, tôi đã tổ chức, các em cựu học sinh trở về trường
mang theo một cành hoa, một cây bút, một quyển sách … là quà biếu thầy, để bày để
tỏ lòng biết ơn chân thành, nhờ thầy cô dạy dỗ nên người có tay nghề, có kiến
thức, có đạo đức làm người.
Tôi tự hỏi
sao năm nay có được nhiều người ưu ái, dành cho những tình cảm tốt đẹp, đậm đà.
Phải chăng đã đến lúc ân trả, oán đền, bày tỏ chân thành những tình cảm, ứng xử
với nhau từ thuở thanh xuân cho đến tuổi bạc đầu.
Lần về
này, nhiều chữ T quá, nào là Tiệc đó, Tiền đó, Tình bạn đó, mỗi người đối với
tôi mỗi cách, cách nào cũng chứa ẩn tâm tình, tôi biết mình phải trân quý những
thạnh tình đó. Bởi vì được vậy, đã phải mất nhiều năm tháng dựng xây, không phải
bằng tiền bạc, mà chính bằng những tình cảm chân thành, đã gạn đục lắng trong kể
cả những lúc vinh, nhục trong cuộc đời.
Sg
15-11-2014
No comments:
Post a Comment