Pages

Monday, August 19, 2013

Giấc mơ



Từ lâu, tôi ít nằm mơ, nói như thế hình như không đúng, có nghĩa là chúng ta vẫn nằm mơ, nhưng khi thức tĩnh chúng ta không nhớ chi cả, cho rằng mình không có nằm mơ. Có những giấc mơ khi thức tĩnh chúng ta nhớ lại thật rõ ràng từng chi tiết, nhưng có những giấc mơ chúng ta chỉ nhớ được lờ mờ, nhớ khúc nọ, quên đoạn kia.

Hồi còn đi học, trừ khi đi thi bằng Sơ Đẳng Tiểu Học năm 1950, tại Trường Tiểu học Long Xuyên, thời gian qua đã lâu quá đời người, tôi không còn nhớ mình đã làm bài như thế nào, hình như có bài toán cộng trừ nhân chia chi đó và một số câu hỏi. Ngày nghe kết quả, một ông Thầy giáo đứng lên trên cái bục, cho mọi người dễ thấy, ông ta dùng cái loa, vì ngày đó chưa có máy phóng thanh, giọng đọc rõ ràng, tôi chăm chú nghe, mỗi thí sinh thi đậu mới được đọc số báo danh, họ tên, ngày tháng năm sinh, nơi sinh. Ông ta đọc từ số ký danh nhỏ cho đến lớn, gần tới số ký danh của tôi, tôi chú ý hơn, nhưng ông không gọi số ký danh, tên của tôi mà gọi số sau đó và tên cua họ, thế là tôi rớt, nhưng chủ nhật sau, anh tôi từ tỉnh về quê, cho biết danh sách thí sinh thi đậu có tên tôi, gần năm sau cũng chính anh lãnh cái bằng ấy về cho tôi, còn những kỳ thi khác, tôi hoặc bị rớt, hoặc đậu nhưng là đậu vớt hay thứ hạng không cao.

Cay đắng nhất cho cuộc đời tôi là năm 1962, thi rớt luôn 4 keo Tú Tài 1, gồm có tú tài phổ thông thi kỳ 1, kỳ 2, kỹ thuật cũng kỳ 1, kỳ 2 rớt tuốt, vị chi 1 năm thi rớt 4 keo. Năm 1963, thi vào sĩ quan Không quân, chỉ có sát hạch Anh văn, tôi đưọc 12 điểm, đậu nhưng vào khám sức khỏe bị loại, nếu tôi qua được khám sức khỏe sẽ được du học ở Mỹ, ngày nay chưa chắc còn sống sót để ghi lại những dòng này. Năm 1964, trên đường đi tới trường thi vì chiếc xe gắn máy trục trặc tôi bỏ dở kỳ thi tuyển vào Kỷ sư Công Nghệ, Trung Tâm Kỹ Thuật Phú Thọ, sau đó đậu dự khuyết hạng chót vào Cao Đẳng Sư Phạm Kỹ Thuật.

Ở trong lớp tôi học không đến nổi tệ, nhưng đi thi lại lận đận nhiều phen, đến nổi đêm qua tôi nằm mơ, thấy mình đi thi tú tài mà lại thi rớt. Thi rớt, tôi vừa buồn vừa tức.

Buồn vì thi rớt, nhưng tức vì khi tôi đến chỗ xem kết quả, có anh bạn đang cầm danh sách ghi lại những người thi rớt, anh ta cho tôi biết, tôi rớt vì chỉ có 7 điểm, tôi hỏi mấy điểm mới đậu, có người cho biết phải 7.2 điểm. Anh cầm tờ giấy ghi còn cho tôi biết, ông giám khảo nào đó, chấm bài thi vẽ của tôi lại phê là vẽ yếu, ngay lúc ấy tôi nhớ ra mình là thầy dạy vẽ không thể nào bài vẽ lại yếu kém, cần phải đi khiếu nại, từ chỗ đứng cùng anh em, đi đến văn phòng để khiếu nại khá đông anh em học sinh, tôi thấy ông giáo sư dạy vẽ của tôi ỏ trường Sư Phạm cũng ở trong đám đó, tôi chào vị giáo sư và nói cho Thầy biết tôi đã bị rớt, Thầy nhìn tôi cười rạng rở.

Sáng thức dậy, nhớ lại giấc chiêm bao, cái nghiệp thi rớt đến nay đã năm mươi năm rồi vẫn còn ám ảnh, cái nghiệp Thầy giáo của tôi tuy dạy nhiều năm, nó chỉ hiện trong mơ một chút thôi, nhưng nó cho tôi thấy cái Thức đó rất quan trọng, chưa xóa hết nó sẽ còn theo tôi trong kiếp lai sanh như lời Phật dạy. 

Đã là nghiệp thì Phật dạy phải tu để chuyển nghiệp. Cái chết vô thường, ngưòi phàm không ai hẹn được, vì thế tu mau kẻo trễ.
Residence Inn. Lexington 19-8-2013

1 comment:

  1. hơn 7 năm rồi tôi cung mơ thấy mơ giấc mơ y nhu chú vây đó.

    ReplyDelete