Tha Hương Ngộ Cố Tri
Năm 2000, tôi có đến thăm bạn bè ở Bắc Cali, từ đó đến nay đã gần mười năm rồi, cho nên trước khi nghỉ hưu, tôi lấy vé máy bay đi sang Nam Cali, từ Nam Cali lên Bắc Cali bằng xe đò Hoàng hoặc phi cơ. Vé xe đò Hoàng, trước kia $70.00 xe chạy mất 7 giờ, được ngắm phong cảnh dọc đường, biết thêm đó đây. Còn đi máy bay mất chừng 1 giờ, giá vé khoảng $100.00 . Cuối cùng tôi lấy vé máy bay vì hãng Southwest sale chỉ có $49.00 mà thôi, tội gì phải đi xe đò Hoàng!
Mấy hôm trước khi đi, tôi vào Trang nhà Thất Sơn Châu Đốc để lấy số điện thoại, sang Nam Cali, có dịp sè đi thăm họa sĩ Bảy.
\
Thật ra, họa sĩ Bảy và tôi có biết nhau từ hơn 50 năm trước, tôi biết anh cũng như tôi ở phố Nguyễn Hữu Cảnh, anh ở nhà thầy giáo Trần Văn Kiêm, Tri huyện danh dự, tôi ở nhà chú tôi thầy giáo Huỳnh Bá Nhệ, hai nhà cách nhau chừng 6, 7 căn phố và một con đường, anh lớn tuổi hơn tôi, nên không có học chung, cũng chưa hề trò chuyện với nhau, từ khi tôi lên Sàigòn học năm 1956 đến giờ, tôi chưa hề gặp lại anh lần nào, có lần đọc báo hình như là Thế Giới Tự Do, người ta viết bài, giới thiệu tranh của anh, lúc đó tôi mới biết anh đã theo học Trường Mỹ Thuật Gia Định và đã thành danh là họa sĩ Bảy. Do đó gọi điện thoại chúc mừng anh, chưa chắc anh nhận biết tôi, hy vọng gặp lại anh sẽ dễ nhận ra hơn.
Thật ra, họa sĩ Bảy và tôi có biết nhau từ hơn 50 năm trước, tôi biết anh cũng như tôi ở phố Nguyễn Hữu Cảnh, anh ở nhà thầy giáo Trần Văn Kiêm, Tri huyện danh dự, tôi ở nhà chú tôi thầy giáo Huỳnh Bá Nhệ, hai nhà cách nhau chừng 6, 7 căn phố và một con đường, anh lớn tuổi hơn tôi, nên không có học chung, cũng chưa hề trò chuyện với nhau, từ khi tôi lên Sàigòn học năm 1956 đến giờ, tôi chưa hề gặp lại anh lần nào, có lần đọc báo hình như là Thế Giới Tự Do, người ta viết bài, giới thiệu tranh của anh, lúc đó tôi mới biết anh đã theo học Trường Mỹ Thuật Gia Định và đã thành danh là họa sĩ Bảy. Do đó gọi điện thoại chúc mừng anh, chưa chắc anh nhận biết tôi, hy vọng gặp lại anh sẽ dễ nhận ra hơn.
Khi sang Nam Cali, một hôm vào buổi trưa, tôi gọi tới họa sĩ Bảy, anh cho biết anh đang ở trường, học luyện thi Nhập quốc tịch và cho biết đến chiều mới về nhà. Khoảng 4 giờ chiều, tôi nhờ một người bạn đưa đi thăm họa sĩ Bảy.
Gặp nhau tay bắt mặt mừng, tôi nhận thấy anh không thay đổi nhiều, chỉ hơi già một chút. Tôi nghĩ nếu gặp nhau thình lình không hiểu anh có nhận ra tôi không, nhưng vì đã có gọi điện thoại tới trước để anh hướng dẫn tìm nhà, nên gặp nhau dù có quên cũng dễ nhận nhau.
Hỏi nhau mới biết, anh chị mới sang 3 năm, năm nay anh đã 76 tuổi, anh đang ở nhà của cậu con trai, cậu này trước kia vượt biên, ở trại tỵ nạn bị hồi hương, sau đó Mỹ phỏng vấn và cho đi định cư, định cư xong, anh ta mới bảo lãnh cha mẹ sang.
Anh Nguyễn Bảy cho biết thêm, ở Orange County chỉ có một mình anh được chọn tranh, và tranh ấy được treo trong một năm rưỡi.
Trong khi trò chuyện, anh cho biết có Azi cũng ở Orange County, anh cho tôi số điện thoại để đi thăm, thấy trò chuyện đã lâu, tôi xin phép ra về, anh chị Bảy mời ở lại dùng cơm nhơn nhà có giỗ, nhưng tôi từ chối vì có ít thì giờ.
Sau khi rời nhà anh Bảy, tôi đi thăm một người quen là chủ hiệu Pizza Tasty gần đó, đến nơi anh ta bận làm Pizza, bận nhận order, bận chỉ dẫn người ta đi giao bánh, tôi phải chờ đến 10 phút, anh ta mới rảnh tay tiếp chuyện với tôi, thăm hỏi mới vài câu, chuông điện thoại réo gọi, anh ta và tôi phải hẹn lại khi khác gặp nhau, sẵn đó, tôi gọi điện thoại cho Azi và hẹn sẽ tới thăm ngay (Cell: (714) 598-5750 Nhà: (714) 531-5051).
Tôi nhớ Azi, học trước tôi, hình như trên một lớp, tôi cũng không chơi chung với Azi, nhưng căn phố Azi và căn phố chú tôi chênh chếch nhau, như thế hồi nhỏ hàng ngày vẫn thấy nhau, sau này ở Sàigòn về thỉnh thoảng vẫn còn gặp Azi, mấy năm trước về Châu đốc, gặp em Azi mở quán café, em ấy nhận ra tôi vui vẻ chào hỏi. Năm ngoái về thấy quán café không còn nữa.
Gặp lại Azi, chúng tôi nhận ra ngay, hỏi thăm mới biết Azi có lúc cũng khó khăn, sau khi đi học tập về nhà bị tịch thâu, không giấy tùy thân, không hộ khẩu, phải lên Sàigòn buôn bán, rồi từ đó phất lên, anh lo cho các con đi Mỹ du học, đã lớn tuổi anh mới sang Mỹ 3 năm nay. Hỏi về người em ở Châu đốc, Azi cho biết đã mất rồi.
Trong khi nói chuyện thì rể của Azi đi làm về, anh gọi cháu ra giới thiệu, tôi được biết đó là con trai của Trần Văn Phát, cháu gọi giáo sư Huỳnh Hữu Chí là dượng, đó là cháu nội của ông chủ rạp hát Tân Việt.
Trong khi nói chuyện, tôi cho biết sẽ đi San José, Azi cho tôi số phone của đồng hương khác là Trần Tái Xuân, chủ nhân Phở An Nam và Bún Bò Huế An Nam (Cell: (408) 313-2233).
Thăm hỏi Azi một lúc khá lâu, chúng tôi chào ra về hy vọng đến Bắc Cali sẽ gặp đồng hương. Theo lời Azi, nhà của Trần Tái Xuân nằm ở góc đường Nguyễn Hữu Cảnh và con đường ngang trước mặt Bar Nam Hiệp, đó là nhà của Thầy Sung, tôi nhớ trong những người con của thầy, có người học cùng lớp Thầy Châu Văn Tính với tôi, và có đi dự Trại hè Vũng Tàu năm 1956, cùng đi với một người anh, năm đó đã học Thủ Khoa Nghĩa, anh Xuân không phải là bạn học của tôi, chắc là người anh nào đó của bạn tôi, hy vọng gặp anh Xuân sẽ hỏi thăm bạn tôi.
Khi ở San José, tôi gọi điện thoại, được anh Xuân cho biết anh đang bận đi công việc, hẹn tối gọi lại, tối tôi lại quên gọi, có hôm bạn tôi chở đi tìm Phở và Bún Bò Huế An Nam là những cửa hàng ăn do anh em anh Xuân làm chủ, tất cả có 3 cửa hàng, nằm ở hai khu vực khác nhau, cả hai nơi tôi đều không gặp anh Xuân, mấy lần gọi điện thoại, chỉ được nghe nhạc mà không có trả lời.
Châu đốc, tôi chỉ có những người bạn học, nay còn Huỳnh Bảo Toàn ở gần tôi, Hồ Văn Tri ở Maryland. Những người khác đã lâu, lâu lắm chưa hề gặp lại. Chuyến đi này, thăm được họa sĩ Bảy, Azi đúng là “tha hương ngộ cố tri”.
No comments:
Post a Comment