Hôm nay, tôi lang thang trên Mạng, tìm vài hình ảnh Sàigòn, tôi đã thấy Sàigòn
với nhiều tấm ảnh chợ Bến Thành, nhà hát Tây, nhà thờ Đức Bà, Thảo cầm viên …
những cảnh đường phố Sàigòn ngập nước, những tà áo dài thắt eo của thập niên
1960, những chiếc taxi xanh trắng, hình ảnh của những người ra đi bỏ lại Sàigòn
thân thương, luôn muốn tìm lại dĩ vảng của mình.
Rồi trên Mạng dẫn tôi đến những tấm bản đồ, có bản đồ chỉ đường xe điện
ngầm đi từ Sàigòn đến Suối Tiên, lại có bản đồ của một người chỉ đường đi Sàigòn
– Đà Lạt tránh bị Công An Giao Thông bắn tốc độ, chính nó đã đưa tôi đến một bài
đọc, cho tôi cái cảm xúc mạnh, do tấm lòng cùng tư duy của một người lạ, nhưng
chắc còn trẻ đầy từ tâm.
Quê hương ta đó, xin mời đọc.
Thương lắm quê hương
cơ cực
Có những câu chuyện trôi qua hàng ngày, đôi khi nó đọng lại mãi
trong tôi, mỗi lần nhớ đến lại nao lòng…
Tháng 2 năm 2007
Trong một tối lang thang ở Đà Lạt, trời cũng đã khuya, khuya
lắm, cũng tầm 12h… đường phố Đà Lạt vắng lạnh, gió cứ rít từng cơn lạnh, với
một người như tôi thì cảnh đó có vẻ lãng mạn thậm chí có phần thích. Rồi tôi để
ý trong một trạm xe buýt gần đó, gần bùng binh ở Hồ Xuân Hương, một ông cụ trải
ra 2 tấm mền, 1 tấm trải xuống đất để nằm, 1 tấm dùng để đắp… Mọi sự lãng mạn và
êm đềm trong tôi biến mất, chỉ còn lại cảm giác xót xa. Tôi dừng lại gửi cụ ít
tiền rồi bước đi mà lòng thấy đau. Tôi không biết rồi ông cụ chịu được bao
nhiêu đêm lạnh giá của Đà Lạt nữa…
Tháng 7 năm 2008
Gần đây tôi thường đi ngang qua Cầu Kinh, cây cầu bắc qua đảo
Thanh Đa. Tôi chú ý một ông cụ thường ngồi bán một vài trái mít, trái bưởi… ít
lắm, chẳng nhiều nhặn gì, nếu mà có bán hết mớ đó cũng không biết ông cụ lời
được bao nhiều. Vậy mà có những đêm trời mưa lất phất, lạnh lắm… đi ngang vẫn
thấy ông cụ trùm 1 cái áo mưa, ngồi co ro… Chỉ ước được nói: “cụ ơi cụ về đi,
trời mưa thế này có được ai sẽ dừng lại mua đồ”. Tôi đi qua, không thể dừng lại
được vì xe tôi không được dừng giữa cầu – cũng như những người khác đã đi qua…
chỉ có đúng một từ có thể diễn tả được tâm trạng của tôi: “đau lòng”, ngay lúc
này viết những câu này tôi vẫn thấy đau lòng.
Một đêm khuya gần đây
Sau một đêm ăn uống cùng vài người bạn, tôi về nhà, trời đã gần
12 giờ khuya, vắng lắm, rẽ vào con đường về đêm vắng vẻ. Tôi thấy hình dáng một
bà cụ già, đẩy một chiếc xe mà không biết gọi là gì, chỉ biết nó có 3 cái bánh
nhỏ, xe là một cái thùng. Bà cụ ngồi lui cui tìm trong những đống xà bần những
mảnh ve chai. Giờ đó là giờ mà người khác đang ngủ say, thế mà một bà cụ già
lại phải cặm cụi đi nhặt từng mảnh ve chai. Tôi dừng xe lại đưa cho cụ ít tiền,
phận nhỏ tôi cầm 2 tay đưa cụ đã đành, thế mà cụ cũng cầm 2 tay rồi run run ấp
úng, mãi mới được câu “cám ơn cậu, chúc cậu may mắn nhé”. Tôi bước lên xe,
không dám đóng cửa lại ngay mà phải chạy đi một đoạn mới dám đóng cửa, tôi sợ
tiếng đóng cửa như một sự phũ phàng nào đó…
Một tối về nhà sớm
Tôi sang nhà ba mẹ ăn cơm, chợt trên ti vi có chương trình phát
về những người nghèo, có một đoạn kể về một gia đình có 2 mẹ con, người con bị
tàn tật không lao động được, người mẹ già phải nấu bánh để bán. Người tàn tật
được nhà nước trợ cấp, tôi đã chuẩn bị để nghe một con số thật thấp, khoảng
chừng 200 ngàn / tháng, nhưng rồi tôi ngỡ ngàn khi nghe con số 57 ngàn đồng một
tháng tiền trợ cấp. 57 ngàn đồng, bằng giá 1 ly nước trong một quán cà phê ở
Sài Gòn…
Một buổi tiệc
Một người bạn, tạm gọi là thuộc hàng đại gia, xe đi bạc tỉ. Mời
một số anh em, khoảng 10 người, ăn uống trong một nhà hàng sang trọng, rồi sau
đó xuống vũ trường bên dưới… Cuối buổi tiệc số tiền thanh toán… 2600$. Bốn mươi
ba triệu cho một đêm ăn uống. Tôi tự hỏi bốn mươi ba triệu sẽ làm được bao
nhiêu việc cho những người nghèo ở trên. Và mang bốn mươi ba triệu để đãi 10
người có cuộc sống khá đầy đủ. Thấm thía câu nói “một miếng khi đói bằng một
gói khi no”, sao lại mang một gói đi cho một nhóm người no?
Viết lại những câu chuyện này để chia sẻ với các bạn, trong cuộc
sống đôi khi ta bị một điều gì đó nặng nề, bị mất đi tình cảm, bị tổn thương,
bị áp lực công việc, và đôi khi ta muốn buông xuôi, ta biết đâu rằng những điều
đó vẫn chỉ là những điều rất nhỏ so với những cơ cực đến cùng cực của nhiều
cảnh đời khác. Để ta có nghị lực tiếp tục vươn lên đi tới.
Và cũng là để tự thấy xấu hổ với bản thân vì đã có những lúc
tiêu xài hoang phí, để tự nhắn nhủ rằng tôi và bạn, chúng ta, tuy không phải là
đại gia giàu có, vẫn có thể làm được điều gì đó cho những người khác, và cho cả
chúng ta!
Thương lắm quê hương cơ cực.
Những bài liên quan
Lex.101014
No comments:
Post a Comment