Pages

Sunday, October 31, 2010

Khúc Cuối Đường

Tôi đi làm vài năm thì Shane được tuyển vào làm thư ký trong văn phòng, công việc của Shane là theo dõi các nhu cầu mua sắm các dụng cụ, nguyên liệu cho công ty, một công ty chuyên sản xuất thiết bị cho ngành hỏa xa, nên hàng ngày sử dụng hàng tấn sắt, thép, nhôm đủ loại, với những linh kiện lắp ráp nào ốc, vít … cho nên thỉnh thoảng Shane phải sang phòng chúng tôi hỏi thêm chi tiết, nhưng nàng chỉ quan hệ với Trưởng phòng của tôi, gặp nhau chúng tôi chỉ chào hỏi bình thường.

Shane chắc chỉ mới tốt nghiệp Trung Học rồi đi làm, tự lập như phần nhiều thanh niên khác, dưới mắt tôi Shane là một cô gái nhỏ con, thân hình cân đối, tóc cắt phủ vai, che dấu khuôn mặt kiều diễm, đôi mắt tinh anh, sắc xảo, miệng luôn cười rạng rở, cách ăn mặc, dáng điệu đi đứng nói năng chứng tỏ Shane ở trong gia đình khá giả, dáng dấp e lệ của một cô gái mới vào đời.

Dù làm chung trong công tỵ, lại ở chung trong một văn phòng không có vách ngăn chia, bộ phận của tôi và của Shane cách nhau cũng khá xa, có thể nhìn thấy nhau, nhưng trước mặt mỗi người đều có computer che chắn, những lúc suy nghĩ, rời mắt khỏi computer, họa hoằn lắm mới có thể nhìn thấy Shane, khi nàng cũng rời khỏi màn hình.

Tôi chỉ biết Shane như thế hay như những cô gái khác, cùng làm trong văn phòng, có cô hàng ngày đi sang chỗ tôi để nhận hoặc chuyển những thông báo, những phiếu hệ, hầu hết đều không được bằng Shane. Shane có một nét gì đó thỉnh thoảng hiện ra trong tôi, nhất là khuôn mặt với đôi mắt tinh anh, ẩn lấp sau mái tóc.

Vài năm sau, từ một Email của Trưởng phòng hành chánh gửi ra cho biết: “Người bạn đời của Shane đã tử trận tại chiến trường Iraq, nàng rất khổ đau, muốn sớm được bình phục vết thương lòng, nên cám ơn mọi người đã chia buồn, nhưng xin từ nay đừng gợi nhớ nỗi đau lòng khôn tả của nàng”.

Tôi xúc động và cảm thương cho Shane sớm trở nên góa bụa, sau đó Shane vẫn nở nụ cười khi chào hỏi, nhưng nàng mặc toàn đen biểu tượng cho tấm lòng của người sương phụ vẫn nhớ nuối, tiếc thương cho người nằm xuống, phảng phất nét u buồn.

Rồi kinh tế toàn cầu khủng hoảng, công ty ít việc, phải tổ chức lại, giảm bớt người, một số công nhân bị cho nghỉ việc, tôi được Trưởng phòng kêu gọi tình nguyện xuống xưởng, để cứu anh chàng vào sau tôi khỏi xuống xưởng, vì anh ta không chuyên môn ở xưởng, sẵn có mở trong máu, huyết áp cao tôi cũng muốn xuống xưởng để hoạt động, khỏi phải dính chặt vào ghế, mắt khỏi dán vào màn hình để thiết kế công trình. Thế là tôi tình nguyện rời khỏi văn phòng.

Ở xưởng, thỉnh thoảng tôi nhìn thấy Shane xa xa, khi nàng đi vào văn phòng hoặc lúc ra về, họa hoằn có việc tôi đi ngang qua chỗ chỉ định, Shane và Staffanie ngồi hút thuốc trong giờ nghỉ của họ. Shane vẫn cười nói, nhưng nét u buồn vẫn còn đó không nguôi.

Vài năm sau, đến tuổi tôi về hưu, mặc dù nhớ bạn bè kể cả Shane, tôi vẫn không trở lại công ty để thăm ai cả, nơi đó là nơi tôi đã làm việc lâu năm hơn tất cả các nơi khác trong đời mình, gần đến hai mươi năm, từ văn phòng cho đến xưởng mỗi chỗ đều có ít nhiều kỷ niệm.

Năm ngoái, vì kinh tế còn sa sút công ty không tổ chức Cook-out, là truyền thống hàng năm có một ngày công ty đãi công nhân ăn, mời những người nghỉ hưu tới cùng dự, trong ngày đó công ty thưởng cho những người làm 10 năm, 15 năm, 20 năm …. tổ chức rút số thưởng phẩm vật hay tiền.

Năm nay, tôi được mời tới dự Cook-out, sau bửa ăn, công ty vinh danh những người về hưu tới tham dự, dịp này Shane làm nhiệm vụ thay mặt công ty mang đến tặng tôi một món quà, nàng cười rạng rở cho biết là mừng đã gặp lại tôi. Tôi thật sự vui mừng khi gặp lại Shane, nàng không còn như xưa, nhưng trong tôi Shane vẫn là hình bóng của người phụ nữ đẹp.

Sau một giờ, bửa ăn tàn, mọi người trở lại làm việc hay ra về, tôi tìm gặp Trưởng phòng cũ để chào hỏi, chúng tôi đứng riêng ra một góc để trò chuyện, anh ta cho biết sơ tình trạng ở Phòng ngày nay, có kẻ đi, người đến. Tôi nhờ một người chụp ảnh, bỗng dưng Shane đứng trước mặt tôi một cách bình thản, rồi Shane tự nhiên bước vào, tựa tôi chụp chung tấm ảnh.


Một ngày hạnh phúc, hạnh phúc thật đon sơ, tôi không mong ước, nhưng bỗng nhiên được, được Shane đứng bên cạnh.

30-10-2010

No comments:

Post a Comment