Biết tôi
thích giang hồ, Thịnh mời tôi theo chàng một chuyến đi Đà Lạt. Tôi không hỏi Thịnh
đi có việc chi, chỉ hỏi đi xe đò hay đi xe nhà.
Thịnh thích
đi xe đò nằm, lên xe vào khoảng 9, 10 giờ đêm, ngủ trên xe một giấc tới Đà lạt
vào sáng tinh mơ, trời còn đầy sương mù, người ta tập thể dục đi quanh bờ hồ, cũng
có những người buôn gánh, bán bưng hối hả ra chợ để bày hàng.
Nếu đi xe
nhà, Thịnh ngủ một giấc cho tới gần 4 giờ sáng, rồi khởi hành theo đường cao tốc
thành phố ra Dầu Dây, xe chạy trong đêm, ra tới Định Quán trời tờ mờ sáng. Đến
Lâm Đồng trời đã sáng, Thịnh thích ghé một quán ăn bên tay phải, cách chùa Phước
Huệ ba, bốn căn phố, bên tay trái là cái hồ nước, ven bờ hồ dọc theo lộ người
ta trồng những cây trổ hoa màu đỏ thẩm, tương phản với lá xanh rất đẹp.
Quán ăn nầy
bán món ăn không đặc sắc lắm, nhưng sáng sớm quán cho khách uống những bình trà
tươi, có thêm những lát gừng, tao ra hương vị đặc biệt, được thưởng thức một lần,
khó quên hương vị đó.
Lần nầy
Thịnh không đi xe đò, chàng tự lái xe, y như hẹn đến nhà rước tôi gần đúng 4 giờ
sáng. Cả hai chúng tôi đều tỉnh táo, Thịnh lái xe, tôi ngồi bên thỉnh thoảng
trao đổi chuyện trò để không cảm thấy chán khi đi trên đường dài.
Khi xe chạy
đến Phương Lâm, trời cũng đã sáng, bên đường hàng quán đã buôn bán, tôi bỗng nhớ
tới Trường một người bạn tù thời cải tạo, thỉnh thoảng anh ta hay lắc cái đầu
cho nên bạn bè gọi anh ta với biệt danh Trường Lắc. Sau khi được ra khỏi trại tù,
anh ta theo xe đò của gia đình, chạy đường Sàigòn – Phương Lâm, cái thời xe chạy
than ấy, bạn hàng buôn chuyến, chở hàng hóa nào là than, đậu, bắp, cà phê, tuy
có cực thân, nhưng Trường Lắc đà hốt bạc và kiếm chác, lợi dụng đôi khi cũng giúp
đỡ những bạn hàng buôn chuyến.
Đến Bảo Lộc,
Thịnh và tôi tìm không thấy cái quán kia, hỏi thăm người lân cận đó, họ cho biết
quán đã dẹp rồi, chúng tôi đành phải đi ăn sáng ở quán khác, rồi mới tiếp tục lái
xe lên đường tới Đà Lạt.
Chúng tôi
trọ ở khách sạn gần khu chợ Hòa Bình. Buổi chiều Thịnh đi thăm người quen, tôi
thả bộ ra chợ, tìm quán uống cà-phê rồi đi quanh bờ hồ để nhớ lại những năm tháng
xa xưa, có một lần khi còn trẻ, thời sinh viên tôi đã lên thành phố nầy tham
quan vài ngày, trong đó có ngày cuối tuần, nam thanh nữ tú của xứ sở nầy đã đi
dạo chơi, nhiều chàng trai trong quân phục thẳng nếp màu vàng, từ những quân
trường thanh lịch dạo phố, không hẹn mà tôi được gặp Duyên, nàng từ Sàigòn lên
thăm người anh đang thụ huấn ở quân trường.
Tránh nơi
đông người, rời cà-phê Tùng, chúng tôi đi dạo quanh hồ. Chia tay lần đó, chúng
tôi không còn gặp lại, hỏi thăm bạn bè, có người cho biết gia đình đã cho nàng đi
du học, chưa được bao lâu, chẳng may nàng bị tai nạn, mất tại xứ người. Cho nên
lần nầy tôi muốn đi lại con đường xưa để tìm về kỷ niệm đẹp một thời.
Tôi đi được
một đoạn đường, Thịnh gọi điện thoại muốn đưa tôi đi thăm một vườn ươm cây, nhân
dịp Thịnh đi mua một số cây trồng.
Thịnh đón
tôi ở dọc đường, rồi chúng tôi chạy qua phía bên kia hồ, để theo con đường
Mimosa quanh co hướng về chân đèo Prenn.
Đường
Mimosa là con đường xưa kia bác sĩ Alexandre Yersin đã theo đó để lên thành phố
Đà Lạt, từ thác Prenn con đường nầy chạy dưới thung lũng dẫn lên thành phố, cảnh
trí không đẹp bằng con đường qua đèo Prenn, nên trước đây người ta ít đi con đường
nầy, gần đây nhà cầm quyền sửa sang lại, nên cũng có xe cô qua lại. Những năm gần
đây nhà cầm quyền khuyến khích, người dân trồng những cây hoa Mimosa dọc theo
con đường nầy, vào khoảng tháng 11 hoa Mimosa nở rộ vàng cả một đoạn đường dài,
nên con đường nầy được gọi tên là đường Mimosa, tuy nhiên vì ít nhà dân cư, nên
đường cũng vắng vẻ.
Thịnh lái
một đoạn xa thành phố non 10 cây số, rồi quẹo tay phải để vào một vườn ươm cây,
là chỗ hai bên quen biết nên Thịnh được chủ nhân đón tiếp niềm nở, tôi cùng được
ân cần đón chào.
Chủ nhân
mời chúng tôi dùng trà, rồi gia chủ và Thịnh trao đổi nhau về mùa màng, thời tiết,
về một số cây giống mới, những giò lan rừng, cả hai say sưa trao đổi nhau quanh
câu chuyện nghề nghiệp.
Chuyện cũng
khá lâu, thấy trời sắp tối nên Thịnh và gia chủ gom những chậu, những cây giống
chất lên xe để chúng tôi trở vào thành phố dùng cơm chiều và nghỉ ngơi.
Sau khi từ
giả gia chủ, chúng tôi lên xe từ từ lăn bánh ra đường Mimosa, đoạn ấy chỉ vài
trăm thước, xe chưa ra tới đường thì trời đỗ cơn mưa, buổi tối ập đến nhanh chóng,
Thịnh phải mở đèn, mở gạt nước để thấy đường chạy, xe vừa lấy trớn để lên dốc
thì chết máy, Thịnh tắt đèn, tắt gạt nước, cố khởi động máy mấy lần, nhưng máy
vẫn chẳng nổ, Thịnh không dằn được cơn bực tức:
- Sao mà
trở chứng thế nầy!! Nhè lúc trời lại mưa !!
(Xem tiếp)
866428012015
No comments:
Post a Comment