Ngẫm nghĩ
một lúc Thịnh nói với tôi:
- Ngồi
trên xe chẳng có ích lợi gì, cũng không hy vọng đón được xe về thành phố, hay là
chúng ta lội bộ vào nhà ông Quang, xem ông có quen ai, gọi dùm người đến sửa
xe.
- Ý kiến
anh hay đó ! Nếu mưa dai dẳng, chúng ta không thể rời đây được thì kiếm bữa cơm
cho đỡ dạ.
Thịnh vói
tay ra phía sau lấy cái áo đi mưa đưa cho tôi và nói:
- Khoa mặc
tạm cái áo mưa nầy! Nếu không thì ướt hết quần áo lạnh lắm.
- Còn Thịnh
?
- Tôi có
chiếc jacket giả da nầy, vừa ấm vừa chống nước. Thôi ta đi !
Nói xong,
Thịnh bước xuống xe, đóng cửa lại rồi lầm lủi đi vì trời mưa nên không chờ đợi
tôi. Tôi đóng cửa xe, khoát chiếc áo mưa rồi đi theo, thấy bóng Thịnh lờ mờ qua
màn mưa cách tôi chừng 20 thước.
Đi một chốc
trời mưa nặng hột hơn, tôi không nhìn thấy bóng Thịnh trong màn mưa khi có tia
chớp, tôi cũng cứ đi. Đi thêm một đọan nữa, tôi thấy có ánh đèn từ trong nhà dọi
ra, tôi nghĩ đã đến nhà ông Quang vì lúc ra về, cũng từ hướng đó xe chúng tôi
chạy ra.
Đến chiếc
cổng gỗ, tôi thấy cổng khép hờ, nghĩ là Thịnh đã vào, chừa lối cho tôi đi, bước
qua cánh cổng, tôi khép lại rồi mới đi vào nhà ông Quang.
Bước lên
thềm trước cảnh tranh tối tranh sáng, tôi mới nhận rõ đây không phải là nhà ông
Quang, đây cũng là ngôi nhà ba căn gọn nhỏ, gian giữa để một bộ salon gỗ thông,
gian bên phải có bộ ván, gian bên trái có treo chiếc võng bằng vải dù, qua khỏi
đó, có tấm vách ngăn từ dưới nên lên chừng non ba thước, có một cửa thông nơi
gian có mắc võng, cửa thông ấy có treo tấm màn vải màu xanh da trời nhạt, ngọn đèn
chừng 60 watts treo quá đầu, bên trên bộ salon, ánh sáng soi đủ phần phía trước
trong nhà, phía sau vì màn và vách ngăn, nên tôi không trông thấy được.
Chủ nhân
nằm trên võng, đầu ở phía vách có cửa sổ đã đóng kín, mặt quay ra cửa chính, nên
đã trông thấy tôi đi vào, nên vói tay nắm chiếc vòng để lấy đà đứng lên. Tôi
thoáng thấy đó là người đàn ông, tuổi ngoài sáu mươi, tóc bạc nhiều, người cao
ráo và mảnh khảnh, ông ta nhanh nhẩu chào hỏi tôi:
- Chào chú
em! Bên ngoài trời đang mưa, chú em vào đây chắc lỡ đường phải không?
Tôi chào đáp
lại và giải thích nhanh:
- Chào chú,
cháu và người bạn từ nhà ông Quang ra, chẳng may xe bị chết máy, nên quay trở lại,
vì trời mưa và tối nên vào nhầm nhà.
- Quý
hóa! Nhờ chú em nhầm nhà, nên tôi hân hạnh có khách. Chẳng khách sáo chi, mấy
khi mới có khách tới nhà. Tôi tên Thiện, hàng xóm với ông Quang ấy mà.
Ông Thiện
đi đến ghế salon phía bộ ván, gần chỗ tôi đứng ở ngạch cửa, kéo chiếc ghế ra ân
cần vừa nói vừa chỉ cho tôi thấy:
- Chú cỡi
áo mưa ra máng tạm cây đinh nơi cột, ngồi đây uống chén trà cho ấm.
Tôi vừa
giới thiệu mình vừa cỡi áo mưa ra máng vào cây đinh ở cây cột nhà dựa cửa:
- Cháu là
Khoa, đi cùng với anh Thịnh là khách hàng của ông Quang.
Vừa nói, ông
Thiện vừa rót nước từ trong bình trà. có vỏ giữ ấm ra hai cái tách sứ tráng men
trắng điểm hoa màu tím.
- Tưởng là
ai, anh Thịnh tôi biết, vui tánh dễ thương.
Ông Thiện
nhắc lại:
- Ngồi xuống
đi, đừng khách sáo, uống miếng nước cho ấm, rồi chúng ta nói chuyện trước lạ
sau quen mà.
(Xem tiếp)
866429012016
No comments:
Post a Comment