Tôi giật
mình chợt tỉnh vì bị ánh dèn pin rọi vào mặt, lại bị lắc vai. Khi tỉnh táo lại tôi
mới biết mình ngồi tựa vào gốc cây, gần bên trái là đống tro tàn, bên tay phải
có cái chai không nằm trong tay tôi. Tôi buông tay ra, cái chai ngã ra nền đất,
nhìn lên thấy ông Quang và Thịnh đứng cạnh đó, bên trên đầu họ là mái che với vài
tấm tôn, xung quang trống trải. Thịnh hỏi:
- Sao không
vào nhà ông Quang, mà lại ngồi đây ngủ ? Không lạnh sao Khoa ?
Tôi không
biết phải giải thích sao cho hai người tin, ậm ừ đáp:
- Cũng không
lạnh lắm, nhờ có đống tro tàn, tôi muốn ngồi để nghe tiếng của rừng thông, rồi
ngủ quên đi.
- Có thấy
cô thôn nữ nào không ở cái mái che nầy?
Tôi chưa
kịp trả lời thì ông Quang hối:
- Thôi chúng
ta về nhà, còn ăn cơm kẻo nguội.
Tôi đứng
lên đi theo ông Quang, Thịnh cầm đèn pin đi sau, theo con đường mòn đi về nhà ông
Quang.
Vừa vào
nhà thì có người trùm áo mưa, cũng đi theo vào nhà. Tại cửa có ánh sáng, anh ta
đưa xâu chìa khóa cho Thịnh và nói:
- Xe anh
không có hư chi hết, tại cọc bình long ra, không tiếp điện tốt, tôi đã siết chặt
rồi, giờ thì bảo đảm.
Thịnh hỏi
ngay:
- Anh tính
bao nhiêu ?
- Dạ không
có bao nhiêu ! Bác Quang đã cho trước rồi.
Thịnh móc
túi đưa cho anh chàng một ít tiền lẻ nói:
- Trời mưa
lạnh, anh cầm cái nầy uống cà-phê cho ấm. Cám ơn anh nhiều lắm nghe!
- Cám ơn
anh.
Khi Thịnh
và anh thợ sửa xe trao đổi với nhau, ông Quang vừa cởi chiếc áo khoác vừa nói với
tôi:
- Anh lạnh
lắm không ? Nếu không thì cởi áo ra cho thoải mái, chúng ta dùng cơm.
Nói xong ông
kéo ghế ra ngồi, tôi cởi áo móc vào cái giá móc áo treo ở cây cột gần đó. Người
thợ sửa xe chào mọi người đi ra, Thịnh quay vào, cởi áo khoác, móc lên cái móc áo,
rồi đến bàn ngồi cạnh tôi, đối diện với ông Quang, Thịnh hỏi ngay:
- Sao lại
có cái chòi chỗ đó chú Quang !?
Ông Quang
cầm đủa lên, hối thúc:
- Cầm đủa
đi anh Khoa, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, bên ngoài trời sắp dứt cơn mưa,
hai anh không ăn thì tôi làm sao ăn hết, nhà tôi phiền lắm đó nghe!
- Chú đừng
lo, chúng tôi sẽ ăn hết thức ăn trên mâm nầy, ăn khỏi trả tiền mà, chỉ sợ thím
phải nhịn miệng đài khách.
- Đừng
lo! Đừng lo! Nhà tôi sẵn sàng và vui lòng, nhưng không bị đói đâu mà sợ, vì đã
có nấu thêm cơm rồi.
Thịnh nhắc
ông Quang:
- Còn
chuyện cái chòi ?
Ông Quang
như vả lả hay để gây cho chúng tôi thêm mong đợi:
- Chờ chút
! Tôi thấy thiếu chất ấm, cây nhà lá vườn đặc sản Đà Lạt, thiếu cái nầy là thiếu
tất cả đó nghe.
Thấy ông
Quang lấy từ trong tủ thờ ra chai rượu vang đỏ, Thịnh nói ngay:
- Đúng là
đặc sản Đà Lạt.
Chúng tôi
vừa ăn, ông Quang vừa kể chuyện:
- Còn
chuyện cái chòi có chi đáng nói, như Thịnh vào đây chắc thỉnh thoảng có thấy một
ông già người dân tộc tên là Y Niêng, ông ta ở Buônmêthuột lang bạt giang hồ, rồi
trụ lại đây, giúp tôi làm vườn đã mấy năm, ông ta thích ở ngoài hơn là ở trong
nhà, nên tôi che cái chòi cho ông ta ở tạm, cách nay bốn năm tháng, ông ta cho
tôi biết, ông ta nhớ núi rừng muốn trở về bản làng. Rồi ông ta từ giả chúng tôi,
từ đó không thấy trở lại, cái chòi tôi vẫn để đó chưa dẹp bỏ, để có khi buổi trưa
ngồi nghỉ hút điếu thuốc, hoặc trời mưa vào đó ngồi trú mưa.
Tôi vội hỏi
ngay thắc mắc của mình:
- Vậy trước
và sau Y-Niêng không có ai ở đó ?
Ông Quang
cầm ly rượu lên, mời mọi người uống:
- Nào chúng
ta nâng ly !
Ông uống
một hớp, Thịnh và tôi cũng cầm ly lên uống theo, với tôi rượu chát nầy không đến
nổi tệ, cũng có vị ngọt, không nồng lắm. Ông Quang tiếp:
- Trước
Y-Niêng chưa có cái chòi, sau Y-Niêng như đã nói, chỉ thỉnh thoảng có tôi mà thôi.
Ông Quang
nhìn tôi đầy thắc mắc, tiếp:
- Chú
Khoa đừng nói với tôi là có cô thôn nữ nào ở đó nghe! Chòi rỗng toát mà, có âm
u gì đâu !
- Sao
Khoa lại hỏi vậy ?
- Thịnh không
thấy lúc tôi chợt tỉnh, tay còn cầm chai rượu sao ?
Thịnh trả
lời ngay:
- Tôi lo
nhìn mặt Khoa đang ngủ, mà không để ý tay chân.
Ông Quang
nói:
- Tôi có
thấy cái chai nằm cạnh chú Khoa mà không để ý, vì khi Y-Niêng ở đó, ông ta chắc
thèm rượu cần, nên mua rượu đế đựng trong chai, thỉnh thoảng uống một tí trước
mặt tôi và cũng có mời tôi, nhưng tôi chưa bao giờ uống, chẳng biết ngon hay dở,
nhưng chắc là không ngon.
Tôi buột
miệng nói, không suy nghĩ:
- Rượu đế
! Còn ông Thiện và khô Nai.
Thịnh như
nghe không rõ, hỏi lại tôi:
- Khoa muốn
ngự thiện khô Nai uống rượu chát phải không ?
Tôi không
muốn cải chính, nghĩ là nên im lặng cho qua chuyện. Qua một đêm uống hai lần rượu.
Người thì không, nhưng rượu chắc là thật.
866431012016
No comments:
Post a Comment