Huỳnh Phương Linh
Mai đưa Chánh
cuốn sổ và nói:
- Con biết má buồn hay
viết lung tung. Lần nầy má đi công tác mấy bữa, con với Khiêm đứa nào cũng
có chìa khóa nhà má, con tới kiếm ra được cuốn nầy nè. Ba đọc đi. Đọc lẹ
lẹ rồi trả con đặng con đem để trở lại chỗ cũ trước khi má về.
chúa nhựt...
Đêm đầu tiên tôi
ngủ một mình trong căn phòng nhỏ trống trải.
Trống trải như lòng
tôi. Nằm xuống. Nhưng lại ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ chưa có màn che. Đêm
bên ngoài hình như đen hơn đêm hồi ở nhà. Không dám nhìn lâu. Lại nằm
xuống. Băn khoăn. Không biết ở nhà thằng út có chịu
tắt đèn đi ngủ chưa hay vẫn còn ngồi trước cái computer. Tự
an ủi, nếu còn ở nhà, kêu nó đi ngủ chưa chắc nó đã nghe.
Còn có thể nào buồn
hơn hay không? Hay là tôi không buồn chút nào vì lòng tôi chỉ là khoảng trống.
Trống tới chảy nước mắt.
Thôi.
Phải ngủ.
Mai phải tỉnh táo.
thứ tư...
Tha thứ cho ai, là tự
tha thứ cho mình khỏi những dằn vặt dày xéo ngổn ngang chồng chất trong lòng.
Biết vậy, nhưng sao tôi vẫn triền miên tự làm khổ mình, không thể thanh
thản được.
Có thuốc nào cho tôi
uống vô rồi sẽ quên được hết chuyện đã xảy ra hay không?
thứ bảy...
Thêm một đêm
không ngủ.
thứ ba
Ở bịnh viện, trong
phòng chờ đợi, nghĩ vẩn vơ. Trước mặt tôi là mười bốn người đàn bà,
ba người đàn ông. Không phải trên trái đất nầy phân nửa
là đàn bà, phân nửa là đàn ông hay sao? Trong mấy tỉ
người đàn ông đang sống, không còn ai tin tưởng được hay
sao? Những người tử tế chắc chết hết rồi?
Tôi đã bàng hoàng
khi thấy tờ đơn li dị có sẵn chữ ký của Chánh đặt trên bàn.
Khi đau khổ chịu đựng sự lạnh lùng như lớp võ mỏng bọc không
kín được cái lõi giận dữ bên trong lòng Chánh vì sự nghi ngờ, ghen tuông,
tôi đã tưởng tôi đau khổ nhiều lắm rồi. Cho tới khi thấy tờ đơn li
dị, tôi mới biết thế nào là đất trời sụp đổ.
Nôn có máu, đi cầu có
máu, tôi biết chỉ là loét bao tử trở lại, nhưng bà bạn đồng nghiệp khuyên nên
đi làm xét nghiệm để loại trừ trường hợp ung thư. Ung thư thì sao? Không chừng
vậy mà tốt. Tôi cũng đâu còn muốn sống.
Nhưng còn con Mai,
thằng Khiêm… Chỉ vì chị em nó mà tôi ngoan ngoãn theo bà bạn đồng nghiệp tới
bịnh viện.
............
Thứ bảy
Đã hai tháng. Tôi
bắt đầu thấy khoẻ khi trở về nhà. Đã có cảm giác yên ổn khi tra
chìa khoá vô cửa, vì biết, mở cửa, vô trong, đóng cửa lại, khóa, tôi
sẽ ở trong nhà của mình. An toàn. Thanh tịnh.
Hơi áy náy là hôm
qua tôi lỡ quên có hẹn với anh Tiến ở nhà hàng bên Thanh Đa. Tan sở
ra, tôi đã như cái máy lái xe tới võ đài, lén lút trà trộn
với đám đông vào trong để thằng út đừng phát hiện tôi tới
coi nó song đấu, chuyện mà lúc nào tôi cũng năn nỉ nó đừng làm. Tôi
nóng ruột lắm. Tôi không muốn nó đánh ai đau, càng không thể nào
chịu đựng được nó bị người ta đánh. Thật là tức giận. Chơi thể
thao, tại sao nó không chọn bộ môn bơi lội như con chị!
Con cái bây giờ ngang
bướng ngỗ nghịch, làm gì có chuyện chìu ý cha mẹ như tôi ngày đó,
nghe lời má ưng anh Chánh, quên anh Tiến...
Anh Tiến! Nghĩ tới anh
tôi lại nhớ có hẹn với anh, đãi anh một chầu ăn mừng tờ hợp đồng thứ
ba suôn sẻ mà quên không tới.
Chắc không sao. Anh
vẫn luôn là người thông cảm bao dung.
thứ bảy
Bình an. Yên tịnh.
Một đời sống mới từ từ đến và tôi cũng đã từ từ thấy quen
thuộc, ổn định.
Cám ơn Trời Phật
cho con được trở lại làm người bình thường. Không còn những lần lái xe
vượt đèn đỏ mà không hay. Không còn những đêm không ngủ, có ngủ
thì cũng chập chờn ngắt quảng bởi ác mộng, những ngày dài liên tục chỉ ăn
uống cầm chừng vì không thấy đói. Không còn cầm mãi cái điện thoại
di động trên tay, sợ lỡ anh Chánh gọi mà không kịp mở...
Xin cám ơn Trời
Phật đã gom hồn vía con trở về. Con chỉ mong được làm người bình thường tự
nuôi thân, sống không là gánh nặng của ai.
thứ năm
Chiều nay hai chị em
nó hẹn tới chơi. Tui nó ở lại ăn cơm tối với tôi. Vì chưa có bàn ghế, ba mẹ con
trải báo ngồi ăn cơm dưới đất mà chúng nó ăn ngon lành. Thằng
Khiêm than ba nấu cơm dở quá. Nghe vừa thương vừa cay đắng. Sao tôi để cho
ra tới nông nỗi nầy?
thứ hai
Quán ăn đóng của, làm
xong sổ sách cũng đã hơn mười một giờ đêm chị Lan mới đến. Chị nói là phải
tới coi tôi ăn ở ra sao, nhưng tôi biết chủ yếu chị muốn tra hỏi tôi vì sao mà
đi tới non nước nầy. Hay tin li dị, tôi dọn ra ở riêng, chị hoảng hốt, tức giận
lắm, nhưng công việc tràn ngập vây kín nên mãi đến giờ nầy chị mới tới được.
Tôi chờ đợi bị chị rầy rà trách móc khuyên dứt đủ điều, nhưng tội nghiệp, chắc
mệt lắm nên nói chỉ được ba câu, chị đã ngủ khò. Ngồi ngắm bà bạn
già nằm ngáy pho pho, tôi thầm ao ước được như chị, có tấm
lòng nhân hậu, bụng dạ thiệt thà suy nghĩ đơn giản nên tâm lúc nào cũng thanh
thản, chỉ cần lưng đụng giường là ngủ. Trời có sập cũng để "mơi rồi
tính!"
thứ bảy
Thật bực mình
khi điện thoại reo, mở, không phải là anh Chánh. Hình như tôi chỉ
chờ điện thoại của anh.
Không nở đọc thêm,
Chánh gấp cuốn nhật ký lại.
Đây không phải là lần
đầu tiên, mà đã có vô số lần Chánh ân hận đã làm dữ với Chi vì thật lòng Chánh
biết Chi vô tội.
Đam mê nghiệp vụ kiến
trúc, Chánh không có nhiều hứng thú trong kinh doanh, càng không giỏi xã giao,
quản trị như bà Thu. Công ty đi xuống kể từ khi hợp đồng với Gia Ray
bị hủy bỏ do một chút thờ ơ của mình, Chánh thấy nhớ má và cần má hơn bao giờ
hết. Còn Má, những chuyện nầy Má đã cẩn trọng theo sát từ đầu, làm sao có
sơ hở ở giờ chót để đến phải bồi thường con số khổng lồ, kéo theo những hụt
hổng khác, đưa tới những lục đụt hiềm khích trong đời sống gia đình.
Bên cạnh người vợ thành
công, Chánh đau khổ lắm khi Chi đều đều đi lên bằng những bước đi vững chãi do
người tình cũ hỗ trợ.
Những bản
hợp đồng chuỗi khách sạn ký với công ty của Chi là do Tiến cung cấp nên
Chi càng có thêm uy tín đối với ban lãnh đạo. Chi vui bao nhiêu thì Chánh cay
đắng bấy nhiêu.
Ở trong hoàn cảnh nầy,
không chỉ Chánh, người chồng nào chắc cũng phải nổi điên.
Chuyện đã xảy ra. Đơn
li dị Chi đã ký, dù thật lòng Chánh muốn Chi giận dữ xé bỏ. Dù Chánh rất hy
vọng Chi do núm níu với hai đứa con mà vẫn ở lại cái nhà nầy. Nhưng Chi đã
đi.
Chánh không còn mặt
mũi để làm gì khác hơn là chờ đợi Chi tự trở về, dù chỉ vì thương nhớ
con. Tự ái của người đàn ông thất bại không cho Chánh cái
can đảm đi tìm Chi.
Giao trả cuốn nhật ký
cho con gái, Chánh châm điếu thuốc rồi mở cửa ra sân ngồi hút.
Vợ không chịu được mùi thuốc lá, dù Chi bỏ đi đã nửa năm, Chánh vẫn không
có được cái hứng thú hút thuốc trong nhà. Tuy vậy, chỉ được nửa điếu, nghĩ
tới Chi hay năn nỉ bớt hút, Chánh dụi, đi vô lục túi kiếm cái
di động, tay run run bấm số.
§§§§§§§§§§§§§§§§§§
Tiến được
chuổi Grand Hotel Villa Serbelloni cử về Sàigòn xây chi nhánh và điều
hành, đưa khách sạn mới vào quỷ đạo. Thắm thoát đã hết nửa năm. Tiến
tiếc thời gian trôi qua mau quá, chỉ còn một tuần nữa Tiến giao hẳn trách nhiệm
cho ban giám đốc thực thụ và sẽ rời bỏ Sàigòn lần thứ hai.
Vì không
có ý định quay trở lại, Lòng Tiến thoáng buồn.
Tuy thanh thản vì đã
kết thúc được một chờ đợi hai mươi mấy năm, nhưng làm sao không lưu luyến
khoảnh trời trong đó nhốt một đời niên thiếu đầy ấp hoài bão tin yêu, làm sao
quên được những ngày tháng dài sống nghèo khổ với má....
Nửa năm giằng co suy
nghĩ, chứng kiến Chi sống cô đơn đau khổ môt mình, Tiến có nhiều mâu thuẫn với
chính mình lắm. Hai mươi bốn năm Tiến tưởng mình là một chính nhân quân tử
thành tâm mong cho Chi được hạnh phúc, giờ Tiến hoài nghi chính mình vì
hình như trong Tiến có một khúc hoan ca, một sự đắc thắng đã chờ đợi được
ngày nầy, ngày Chi ngã xuống để anh nâng lên, rước về với mình.
Tự tin có điều kiện và
có khả năng thuyết phục Chi theo mình về Ý, nhưng đồng thời, chính vì yêu Chi,
hiểu Chi, Tiến cũng phát hiện lòng Chi giờ chỉ có chồng con. Trở về với
Chánh, Chi sẽ quên Tiến dễ dàng nhưng sống với Tiến, Chi sẽ đau khổ thương
nhớ chồng con, nỗi đau mà Tiến không nỡ bắt Chi chịu đựng. Tiến cũng
không muốn cưới Chi, ép mình phải ràng buộc với một người vợ mà tận sâu trong
tâm hướng về chỗ khác.
Để lại cho Chánh tất
cả tiền mặt anh có, Tiến cũng tự cười mình khùng, nhưng anh đã làm không do
dự.
Tiến biết, có số tiền
nầy, công ty của Chánh sống lại và đứng vững, tâm lý của Chánh sẽ dần dần ổn
định. Lại thêm Tiến ra đi rồi, không còn cái gai trước mắt Chánh nữa, Chánh Chi
sẽ là đôi vợ chồng êm ấm mãn đời mãn kiếp.
Giúp Chi và Chánh,
Tiến không tiếc, cũng vì coi như anh trả lại Chánh số tiền ngày xưa Bà Thu đã
ứng cho mình xuống ghe.
Anh chọn quyết định
như vậy để đôi bên từ nay không còn ai nợ ai, không ai cần giấu ai trong tâm
khảm nữa.
Xoá sổ.
Làm lại từ đầu.
§§§§§§§§§§§§§§§§§§§§§§
Ký xong, đưa lại xấp
hồ sơ cho Esta, thấy cô ta chưa đi ra mà có vể chần chờ, Tiến hỏi:
- Còn vấn đề gì
không?
Esta đáp khẻ:
- Dạ không. Ngày mốt
chúng ta bay trở về Ý rồi… Chỉ muốn hỏi ông đã thu xếp hành lý xong
hết chưa? Có cần tôi qua phòng ông dọn cho ông không?
Tiến cười:
-Chỉ có mấy
cái áo sơ mi với vài cuốn sách thôi, tôi tự lo được mà.
Rồi bỗng chợt Tiến
ngạc nhiên phát hiện ra một chuyện:
- Tôi thuận miệng nói
chuyện với cô lâu nay mà không để ý là cô nói tiếng Việt. Cô học hồi
nào vậy?
Esta đỏ mặt:
- Tôi bắt đầu học lúc
còn ở bên Ý, từ khi muốn xin làm thư ký riêng cho ông.
Tiến ngạc nhiên:
- Bên bển có trường dạy
Việt ngữ sao?
- Dạ tôi không biết có
trường hay không. Tôi tự học bằng sách mượn ở thư viện. Về Việt Nam
tôi mới thật sự được cô Elena và thầy Dân dạy .
Sự tận tâm của
Esta làm Tiến thấy cảm động. Anh đề nghị:
- Cô chịu đựng nhà bếp
của khách sạn cả nửa năm chắc ớn rồi. Tối nay tôi sẽ dẫn cô ra ngoài ăn
bún bò Huế cho biết.
Esta rơm rớm nước mắt,
cúi đầu nói lí nhí:
- Em biết xếp
thích ăn bún bò, em tập ăn mấy lần rồi, nhưng cay quá, em ăn
không được.
Lần đầu tiên cảm
thấy bồi hồi xúc động, ngắm kỹ Esta, Tiến dịu giọng nói:
- Có sao đâu! Em không
chịu được cay thì tối nay mình ăn phở.
4-2017
No comments:
Post a Comment