Hắn quay
xe lại chạy đuổi theo, vì thấy cô nàng ngồi phía sau xe của một thanh niên khác
đang chạy ngược chiều, cô nàng mặc bộ áo dài trắng, nhìn thấy hắn với ánh mắt lộ
vẻ mừng rỡ ngạc nhiên và mời gọi.
Cho nên hắn
mới chạy theo, qua khỏi hai ngã tư, khi hắn đuổi theo kịp chàng trai đã thả cô
nàng xuống tự lúc nào, hắn không thấy bóng dáng anh ta, chỉ thấy cô nàng đứng đợi
hắn bên vệ đường.
Hắn hỏi
trỏng, giọng thân mật:
- Em đi
chơi về hả ?
Cô nàng
không trả lời. Hỏi lại:
- Anh có
rảnh không ? Mình đi chơi chút đi!
- Vậy thì
mời em lên xe. Em muốn đi đâu ?
- Đâu
cũng được, chừng 15 phút thôi, vì em phải về nhà.
- Vậy
chúng ta lên phi trường nghe ?
- Tùy
anh!
Chờ cho
cô nàng lên ngồi xong, hắn cho xe chạy trở lại hướng về phi trường, chưa đầy 5
phút đã tới công viên nhỏ vắng vẻ trước phi trường. Hắn dựng chiếc xe, cạnh một
chiếc băng đá dưới tàng cây trứng cá.
Khi cả
hai ngồi xuống, hắn mở lời:
- Sao lâu
quá, không thấy em ở căn nhà cũ.
- Em
không còn ở với chị, em về đây ở nhà ông bác đi học cho tiện.
- Em tên
chi ? Anh chưa được biết.
- Dạ em
tên Trúc, còn anh ?
- Anh tên
Thanh
- Em
không tin, đó là tên anh.
- Tại sao
Trúc không tin anh ?
- Vì có
người nói cho em biết anh tên khác, không phải tên Thanh.
Thanh đứng
lên, móc ví từ túi sau, lấy Thẻ sinh viên đưa cho Trúc, rồi ngồi xuống. Trúc
nhìn vào tấm thẻ rồi mỉm cười nói:
- Bây giờ
em tin anh nói thật.
Thanh hỏi
Trúc trong khi nhận lại cái thẻ:
- Lần sau
anh muốn gặp Trúc, tìm em ở đâu ?
- Nơi em
đứng lúc nảy, đi thêm vài bước có con hẻm, nhà bác em trong đó, nhưng không tiện,
để ngày nghỉ, em sẽ đến thăm anh. Giờ anh làm ơn đưa em về! Về trễ bác em mắng
cho.
Thanh đưa
tay, nắm lấy bàn tay trái của Trúc, kéo Trúc lại gần, Trúc ngã người vào Thanh,
Thanh nhìn xuống gương mặt tròn, đôi mắt đen to vừa kịp khép lại, đôi môi đỏ tựa
son, thanh cuối xuống tay trái nâng đầu, tay mặt choàng qua thân Trúc, đặt lên
môi nàng, cả hai trao nhau một chiếc hôn nồng thắm.
Buổi chiều
vạt nắng nghiêng dọi qua tàng cây trứng cá, ánh sáng êm dịu. Không một chiếc
phi cơ lên xuống, không người đưa đón. Phi trường im vắng.
***
Một hôm
đang chạy xe xuống phố, hai chiều xe tấp nập. Thanh nghe tiếng ai gọi bên kia
dòng xe ngược chiều. Chàng dừng xe nhìn thấy Trúc cũng vừa quay xe lại, cập xe
sát Thanh, nàng nói nhanh:
- Em
không còn ở với bác em nữa, em dọn về quê rồi. Em xuống đây với nhỏ bạn, nó bỏ
em về trước, em không có tiền trong người, định về chị xin, may quá gặp anh dọc
đường, có tiền cho em vay đủ tiền xe đi về, hôm nào em xuống trả lại. Hoặc có dịp
đi qua, ghé thăm em ở cạnh Trường Mầm Non Họa Mi, hỏi xe ôm ai cũng biết.
Thanh móc
ví lấy ra tờ bạc chẵn đưa cho Trúc. Nàng cầm lấy, chỉ nói cám ơn rồi rồ ga cho
xe vọt thẳng.
Tháng
sau, Thanh có việc đi đến quê Trúc, đến nhà trọ gặp một thanh niên tuổi đôi mươi,
Thanh hỏi chàng thanh niên, mới biết Trúc không còn ở trọ nữa. Thanh hỏi địa chỉ
mới, chàng thanh niên chần chừ một chút như để tìm cách nhớ địa chỉ, hay để chọn
lựa cách hướng dẫn cho Thanh dễ tìm, cuối cùng chàng thanh niên bước ra khỏi
nhà, chỉ cho Thanh biết:
- Anh
theo con đường này đi tới cây đèn xanh đèn đỏ, quẹo tay trái rồi hỏi thăm người
ta Lò heo, tới đó anh hỏi nhà họa sĩ Đức, cô Trúc đang ở đó.
Thanh cám
ơn người thanh niên rồi đi theo cách anh ta chỉ dẫn, trong khi đi tìm Thanh tự
hỏi tại sao Trúc không ở nhà trọ nữa, tại sao lại ở nhà họa sĩ Đức? Cuối cùng
Thanh bước vào nhà họa sĩ Đức, đó là căn nhà một gian, lợp tôn không có gác,
hơi thiếu ánh sáng, mặc dù cửa cái và cửa sổ mở.
Mới bước
vào, Thanh nhìn không rõ vì căn phòng hơi lờ mờ, có kê một bộ ván gõ chiếm gần
hết căn phòng trước, ngăn phía sau là tấm vách ván có chừa lối ra vào, có màn
che màu xanh nhạt, nên không thấy bên trong, bên trên bộ ván có treo chiếc
võng, có người đàn ông nằm trên chiếc võng đong đưa, quay mặt ra cửa. Thanh lên
tiếng:
- Xin cho
hỏi có phải nhà họa sĩ Đức không ?
Tiếng người
đàn ông trên võng, gọi to, giọng rổn rảng:
- Ba à !
Có ai tìm thằng Đức nè con.
Có tiếng
“Dạ” từ bên trong vọng ra, rồi một bàn tay vén màn Trúc hiện ra ở đó, với một bộ
quần áo ngủ màu hường, như hai người xa lạ, nhưng hỏi nhanh như để xác định cho
đúng:
- Ông tìm
anh Đức có việc chi không ?
Thanh bị
bất ngờ, nhưng phản ứng nhanh chóng đóng cho xuôi màn kịch, trước mắt người đàn
ông nằm trên võng:
- Dạ thưa cô không có việc chi. Nhân tiện từ
thành phố lên đây, ghé thăm anh Đức thôi.
Thanh bị
đuổi ngay:
- Vậy thì
ông về đi, anh Đức không có nhà !
- Chào
ông ! Chào cô!
Thanh rời
khỏi căn nhà của họa sĩ Đức, lòng vướng bận cập mắt tròn đen xoáy sâu vào lòng,
không hiểu chuyện gì đã xảy ra với đôi mắt đó.
***
Một hôm
theo dự lớp cuối giờ ở giảng đường ra, nghe tiếng gọi của Ngữ ở quán cà phê vỉa
hè gần trường, sau khi Thanh gọi cà phê xong, Ngữ kể cho Thanh nghe về Trúc, Ngữ
thích Hà Linh Trúc từ lâu, vì nhà Ngữ và Trúc đối diện nhau, nhưng Trúc lại yêu
Thanh, nàng làm những bài thơ nói về mối tình thầm lặng nầy, có những buổi sáng
nàng dõi mắt trông theo khi Thanh đi ngang qua, hoặc những buổi tối khi Thanh
đi chơi về.
Lần Trúc
hạnh phúc nhất, đó là nụ hôn đầu tiên ở trong công viên vào buổi chiều tại phi
trường. Sau đó, Trúc về quê đi làm, ở trọ chung với những người bạn, Trúc bị những
người bạn này dụ dỗ bắt cóc nhốt một nơi, chúng biết họa sĩ Đức đem lòng yêu
Trúc nên nhắn tin cho Đức, muốn cứu Trúc, chúng buộc Đức phải lấy Trúc làm vợ.
Họa sĩ Đức
biết Trúc bị bọn giang hồ cưỡng hiếp, đang nguy hiểm tánh mạng với bọn chúng, vì
yêu Trúc nên Đức bằng lòng điều kiện chúng đặt ra. Nhờ đó, Trúc được giải
thoát. Cho nên khi Trúc gặp Thanh, liền đuổi thẳng Thanh về để tránh chạm mặt với
Đức.
Thanh nâng
ly cà phê lên uống, nghe thấy nó đắng một cách kỳ lạ, nhìn kỷ vào ly cà phê
hình ảnh của Trúc nằm trong vòng tay Thanh ngày nào dưới tàng cây trứng cá lung
linh hiện ra đôi môi đỏ mọng.
22-62014
Bài của tôi, muốn làm audio cứ tự nhiên làm. Free
ReplyDelete