Pages

Thursday, January 26, 2017

Tham quan Vịnh Hạ Long



Như đã hẹn, 7 giờ sáng ngày 22-1-2017, tài xế Vũ Văn Dũng thuộc công ty du lịch begodi, đem xe đến khách sạn Emerald Water đón chúng tôi đi vịnh Hạ Long. Chúng tôi đã dậy sớm, thu dọn vật dụng cá nhân rồi đi ăn điểm tâm vào lúc 6:30, khi nhà hàng của khách sạn mở cửa đón khách.

Chúng tôi ăn chay, thức ăn buffet của nhà hang có những món có thể ăn chay như bánh mì trét beurre, bắp luộc… Do tiếp tân hỏi trước, nên tôi cho biết tôi có thể ăn xôi, do đó họ có xôi cho riêng tôi. 


Chúng tôi ăn xong, trả phòng thì vừa đúng tài xế đến đón, thế là chúng tôi rời Hà Nội đi ra vịnh Hạ Long thuộc tỉnh Quảng Ninh, dọc đường có những làng xưa, ngày nay người ta xây lầu cao cửa rộng, nhưng vẫn quây quần sống với nhau như làng xưa.

Hình như tới địa phận Uông Bí, chúng tôi dừng xe vào nhà nghỉ, để nhà tôi tìm mua lụa Hà Đông, tuy có nhưng nhà tôi cho rằng hơi dầy, không như mình lụa mỏng hơn.

Cho đến gần 12 giờ, chúng tôi mới đến đến đò Tuần Châu, nơi đây có anh Cường, tài công của tàu Mạnh An đón chúng tôi, anh đưa đi lấy vé tham quan, hướng dẫn chúng tôi đến tàu, rồi làm thủ tục rời bến.


Tàu chỉ có 4 nhân viên, anh Cường là tài công, anh Năng đón tiếp khách, anh Trường trông nom bếp và cô Cúc bán hàng.

Do biết chúng tôi ăn chay, nên nhà hàng ở khách sạn có chuẩn bị cho chúng tôi phần ăn trưa, thuyền không biết trước, nên không chuẩn bị thức ăn chay, chúng tôi dung thức ăn của nhà hàng, cũng chỉ là bánh mì trét beurre. Năng cho biết, nếu chúng tôi cần có thể ăn mì gói nấu nước sôi.

Trước tiên chúng tôi thăm động Thiên Cung, đây là một cái động đẹp nhất ở Vịnh Hạ Long, người ta chỉ tìm thấy từ thập niên 1990.


Động có lối đi vào và đi ra khác nhau, trước tiên vào động đi xuống, đến một khoảng rộng chứa chừng 30 người, rồi bắt đầu từ từ đi lên theo những đường quanh co, có những chỗ dừng chân có thể đứng được chừng 5, 7 người. Còn lối đi, có chỗ đi hàng ngang 2, 3 người, nhưng có chỗ lối đi chỉ có một người nhưng không phải chui, lòn.


Nhờ hệ thống đèn pha, chiếu lên tường hay lên nóc cao chừng 2, 3 mươi thước, chúng ta thấy hang rất thoáng, rộng và thạch nhũ tạo thành những hình tượng đẹp, thêm vào đó ánh đèn màu chiếu vào tường trông càng đẹp hơn.


Chúng tôi đi không có hướng dẫn, nhưng có 2 đoàn du lịch có hướng dẫn nói tiếng Trung hoa, cũng có ít người Việt Nam, không rõ họ đi theo đoàn, cũng có thể không theo đoàn như chúng tôi.


Có một lỗ hổng chiếu áng sáng vào gần lối ra, nhưng nó không giúp ích chi cho du khách.


Tôi có đi một vài hang động ở Mỹ chẳng hạn như Mammoth Cave tại Kentucky, nhưng phải nói Động Thiên Cung rất đẹp so với hang động mà tiôi được tham quan ở Mammoth Cave National Park, cũng có thể ở đây có hang động đẹp mà tôi chưa thăm viếng.


Rời Động Thiên Cung, chúng tôi xuống thuyền chạy đi tham quan các hòn.


Tất cả chúng tôi chỉ có 6 người đều tập trung trên mui tàu, trò chuyện chụp ảnh.



Năng, hướng dẫn cho chúng tôi xem Bình phong, làng Chài, hòn Đỉnh hương, hòn Cô đơn, hòn Gà chọi.


Đặc biệt mặt sau hòn Gà chọi lại trông giống như Cá chép uốn mình.

Tàu chạy đến hòn Gà chọi, coi như hết thủy trình chuyến đi của chúng tôi, tàu quay về cập bến đồng hồ chỉ lúc ấy khoảng hơn 3 giờ.

Tôi gọi cho tài xế biết mang xe đến đón chúng tôi để về Ninh Bình ngủ, sáng hôm sau đi viếng chùa Bái Đính. Tôi cho tài xế biết, tôi muốn tham quan Hoa Lư, nhưng do trong hợp đồng con rể tôi chỉ cho biết đến Ninh Bình viếng chùa Bái Đính mà thôi.

Xe chạy từ Vịnh Hạ Long ở Quảng Ninh, đi Ninh Bình. Thấy bên đường có những quầy chưng bày trái táo, tôi yêu cầu cho xe dừng lại mua 2 kg trái táo to bằng cái hột gà, giá 35 ngàn/kg và 1kg trái táo nhỏ bằng ngón chân cái, giá 30 ngàn/kg. Táo to ăn có nhiều nước nhưng nhạt, táo nhỏ ăn chua chua. Xe vừa chạy chúng tôi vừa ăn, anh tài xế cho biết cây táo hạp phong thổ tại đây, nên người ta trồng trên núi, cây cho trái to và ngọt.

Xe theo Đường 10 thuộc đất Hải Phòng, sau đó vào đất Nam Định, chúng tôi có vào nhà nghỉ dọc đường, tôi xem các quầy hàng, nhân tiện mua một hộp hạt điều rang muối còn võ và một gói hạt Hạnh nhân ăn cho khỏi buồn miệng, Tài xế cho biết Hạnh nhân có nhiều ở vùng Tây Bắc. Phong cảnh buổi chiều, lúc mặt trời sắp lặn, gọi nhớ những chiều quê.


Dọc đường, tôi thấy nhiều biển quảng cáo bán bánh Cáy, đó là đặc sản của vùng nầy. Vào đến đất Ninh Bình trời đã tối, khi xe chạy qua một cái cổng to bề thế như là cổng ở kinh thành Huế, đó là khu vực của ông Xuân Thành xây dựng đường xá và những khách sạn … Còn ở Bái Đính do ông Xuân Trường xây dựng, họ trở thành đại gia từ tay nghề thợ xây dựng đi lên.

Chúng tôi ở tại Ninh Bình Legend Hotel, trong giấy hướng dẫn, tôi đọc được khách sạn cách xa thành phố khoảng 15 km, tôi nghĩ chắc chỉ là hạng xoàng ở ngoài tỉnh lẻ. Nhưng khi vào ở khách sạn, để ý thấy toàn là người ngoại quốc, hầu hết nói tiếng Pháp, họ chào chúng tôi: “Bonjour”. Nhà tôi chào lại: “Bonsoir”, khi cùng ở trong thang máy, để đi ăn buffet buổi tối. Cùng nhau cười xòa.

Đây là khách sạn được công ty du lịch giới thiệu loại 4 sao, từ phòng ngủ cho đến phòng ăn đều hơn hẳn ở Emerald Waters tại Hà Nội.


Ăn xong, chúng tôi vào phòng nghỉ, không đi dạo vì xung quanh khách sạn còn đang chuẩn bị xây dựng, chưa có phố xá, hàng quán, nhưng chắc trong tương lai đây là một khu thương mại phồn thịnh.

Xin mời xem Video Clip:

 

866426012017


No comments:

Post a Comment