Đi Canago Park
Trong
chuyến đi sang Cali lần nầy, chúng tôi có chương trình đi Canago Park để thăm
người cậu của nhà tôi.
Canago
Park là thành phố ở phía Bắc Santa Ana, chạy xe chừng hơn 1 giờ, người cậu nầy
với nhạc mẫu tôi là anh em cô cậu, người cậu nầy là Nguyễn Văn Thời, từng dạy học
ở Trường Võ Bị Sĩ Quan Đà Lạt, sau chuyển
đi làm Giám Đốc cảng Đà Nẵng, vợ hình như làm ở Usaid, nhờ vậy ngày 28-4-1975,
cậu mợ ấy lên máy bay di tản, từ ngày đó cho đến gần đây nhà tôi mới có số điện
thoại gọi thăm, cho nên lần nầy nhà tôi quyết định đi thăm, vì bên ngoại chỉ còn
có cậu nầy.
Trước khi
sang Cali, tôi tìm người đưa đi, có một anh cựu học sinh ở San Diego, sẵn long đưa
chúng tôi đi, nhưng nghĩ tới từ San Diego chạy lên Santa Ana mất chừng 1 giờ rưỡi,
từ Santa Ana đi Canago cũng mất chừng ấy thời gian, tổng cộng đi về, anh ta phải
mất 6 tiếng đồng hồ lái xe, nên tôi phải nhờ anh Lê Thế An.
Vào năm
1971, tôi được thân phụ An cho ở trọ một thời gian, trước lạ nhưng về sau thân
tình, nhờ vậy tôi mới nhờ tới An, định đi ngày Thứ Tư 1-7, nhưng ngày đó An phải
đưa nhạc mẫu đi khám bệnh, nên hẹn lại hôm sau.
Sau khi đón
chúng tôi, trên đường đi An mới cho biết, đêm hôm qua phải gọi 911, đưa nhạc mẫu
đi cấp cứu, vẫn còn nằm trong bệnh viện, do đó tôi dự định chỉ gặp cậu mợ thăm
hỏi và đi về sớm cho An còn lo chuyện gia đình.
Nhà tôi và
cậu ba Thời gặp lại nhau, mừng mừng tủi tủi sau 40 năm mới gặp lại, quê nội của
nhà tôi tại chợ Tầm Vu, còn quê ngoại ở tại chợ Tân An, ông ngoại vợ là ông Đốc
Kỉnh dạy ở trường tỉnh, là thầy giáo của Đô Trưởng Đỗ Kiến Nhiễu, thuở nhỏ, nghỉ
Hè hay ngày Tết nhà tôi về quê thường ở nhà ông Năm, em ruột của bà ngoại, thân
phụ của cậu ba Thời, nhà sát cầu đúc vào chợ Tân An.
Hai cậu
cháu: Nguyễn Văn Thời và Bùi Kim Chi
Cậu mợ chỉ
có một con gái, sanh ở Việt Nam, nay đã có gia đình riêng, nên cậu mợ cũng quạnh
hiu, thân thuộc chẳng nhiều, có mấy người cháu gọi cậu bằng bác ruột đều ở Việt
Nam, nên nhà tôi sang thăm, cậu rất mừng. Nhà tôi biếu cho cậu mấy tấm ảnh khi
cậu còn nhỏ chụp chung với nhạc mẫu tôi, cậu mừng vì nhận được ảnh cũ, nhưng buồn
vì nhớ đến những kỷ niệm xa xưa, nay nhạc mẫu chúng tôi đã không còn.
Mợ thì rất
vui, đem nước uống, thức ăn bắt chúng tôi phải ăn uống, lại còn thúc dục cậu đưa
chúng tôi đi ăn, nhưng tiếc vì trường hợp của An phải về sớm để chăm lo người bệnh.
Cậu mợ bịn rịn đành phải để chúng tôi ra về, mợ còn ép nhà tôi nhận một phong bì
làm quà cho các cháu. Nhà tôi xin không nhận mợ không chịu, đành phải nhận để làm
từ thiện, hồi hướng công đức cho cậu mợ thân tâm an lạc.
Trên đường
về, An liên lạc với vợ, được biết bà nhạc của An được đưa sang phòng ICU của bệnh
viện. Giá mà chúng tôi được biết trước khi lên đường, chắc không dám làm phiền
Lê Thế An. Biết được việc nhà An như thế, chúng tôi không dám mời An một bữa cơm,
chỉ hẹn gặp lại dịp khác và chúc cho bà cụ mau bình phục.
Louisville 23-7-2015
No comments:
Post a Comment